Bạch Lạc Nhân vội vàng đứng lên đến trước mặt Cố Hải, miệng lắp bắp: "Đại Hải... sao cậu đến đây?"
Nhìn Bạch Lạc Nhân vài giây, Cố Hải mới có thể thốt ra câu này với giọng uất nghẹn:
"Tôi đã tin cậu mà, Nhân Tử."
"Đại Hải, cậu đừng hiểu lầm, tôi... là tôi....."
Bạch Lạc Nhân thật sự không thể lý giải tại sao cậu lại hành động như
vậy với Thạch Tuệ, thực tâm nghĩ chắc là do bản năng hưng phấn suýt đã
làm nên chuyện cầm thú. Nhất thời không biết giải thích thế nào.
"Cậu không cần phải nói gì nữa. Tôi có mắt."
Cố Hải quay lưng đi. Bỏ lại Bạch Lạc Nhân bất động nghiền ngẫm hành vi
của mình. Lần này cậu đã có lỗi với Cố Hải, thật sự đã có lỗi với Cố
Hải.
Bạch Lạc Nhân cũng bước ra khỏi phòng, bỏ lại Thạch Tuệ một mình trên
giường, cậu đơn giản là quên mất cô gái này có tồn tại, chỉ chìm trong
thế giới của mâu thuẫn và tội lỗi.
Thạch Tuệ cũng không rõ tình huồng này đã là đúng ý đồ của cô hay chưa.
Hai người họ sẽ vì thế mà đi đến tan vỡ chứ? Lúc Bạch Lạc Nhân yếu mềm
cũng sẽ là lúc cô có thể tấn công. Xem như kế hoạch không mấy tồi. Cô
nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Vết thương trên trán cũng tự nhiên bây giờ
mới cảm thấy đau.
Bạch Lạc Nhân bước theo sau Cố Hải.
Cố Hải lên xe, Bạch Lạc Nhân cũng lên xe. Cậu lái xe đằng sau xe của
hắn, sợ hắn nghĩ quẩn mà làm liều tăng tốc vượt nhanh. Nhưng lạ thay,
suốt cả đoạn đường đi, chẳng có một chút biểu hiện nào khác thường.
Cố Hải chậm rãi lái xe, tâm tình chết lặng không còn biết phải suy nghĩ
gì vào lúc này. Nếu như hắn ép mình suy nghĩ, Cố Hải sợ rằng sẽ không
chịu đựng nổi mà làm tổn thương Bạch Lạc Nhân.
Nên đành ôm tất cả thương đau vào mình.
Hai người đỗ xe ở bãi, cùng nhau lên nhà. Cố Hải vẫn im lặng, tự mình mở cửa, không ngăn cản Bạch Lạc Nhân song cũng không quan tâm gì đến cậu.
Cố Hải lúc này nhìn thoáng giống như đang xem Bạch Lạc Nhân vô hình.
Hắn không thể đuổi cậu đi vì hắn yêu cậu, cũng không muốn tiến đến hỏi
cặn kẽ sự tình vì giờ đây dường điều đó như không còn cần thiết nữa, nỗi đau vây lấp tâm hồn hắn. Chỉ biết mặc kệ nam nhân kia tự thân sinh hoạt một mình.
Bạch Lạc Nhân theo Cố Hải vào nhà, từng li từng tí quan sát hành động
của hắn. Hắn phớt lờ cậu, như thể cậu cứ làm gì cậu thích, hắn sẽ không
bỏ rơi cậu, song cũng không đón nhận cậu nữa.
Lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân cảm thấy sát khí này từ Cố Hải, một loại sát
khí thoạt nhìn ôn nhu nhưng thực chất đó lại là loại chất kịch độc ghê
gớm nhất trên đời. Không thể tuỳ tiện chạm vào, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Bạch Lạc Nhân quan sát Cố Hải đi vào phòng ngủ, cậu không đi theo mà rẽ
sang phía sân vườn ngoài trời. Ngồi trên chiếc ghế mây giữa gió: Xin lỗi Cố Hải. Lần này tôi thật sự sai rồi.Cố Hải nằm trong chăn, hắn thật tâm suy nghĩ, Bạch Lạc Nhân vì sao lại phát sinh hành động đó với Thạch
Tuệ? Yêu thích? Hay đơn giản là động tình? Tại sao cậu phải gạt hắn hết
lần này đến lần khác để đến với cô ấy? Đã nhiều năm như vậy rồi Thạch
Tuệ vẫn còn nằm trong tim cậu hay sao? Không, không thể. Nhưng nếu không như vậy thì là tại sao???
Cố Hải nghĩ rất nhiều, đến mức muốn nổ tung, cuối cùng chỉ tạm kết luận
hành động của Bạch Lạc Nhân có thể do nhất thời không kiềm chế được. Là
nam nhân trước nữ nhi yếu đuối, huống hồ Thạch Tuệ là dựng bẫy cho cậu
vào tròng, chắc hẳn Bạch Lạc Nhân cũng không hề hay biết. Điểm này, Cố
Hải có thể tha thứ cho Bạch Lạc Nhân.
Còn về chuyện Bạch Lạc Nhân dối gạt hắn. Cố Hải vẫn không tài nào chấp nhận nổi.
Nửa đêm 3 giờ, Cố Hải cảm thấy có chút khát, giấc ngủ không trọn vẹn ban nãy khiến cơ thể mỏi nhừ, hắn lăn qua lộn lại vốn dĩ là không có khả
năng chợp mắt, nặng nề bước ra khỏi phòng, đến tủ lạnh lấy chút nước.
Lúc này Cố Hải phát hiện Bạch Lạc Nhân đã biến mất, vẫn là không khỏi
sốt ruột thử tìm kiếm xung quanh. Đến khi đưa mắt ra sân vườn phát hiện
cậu ngồi đó một mình, áo quần mỏng manh. Chịu đựng không được tiến đến
gần cậu: "Đi vào."
Bạch Lạc Nhân vẫn im lặng.
Cố Hải không muốn phí nhiều thời gian nữa, thật lòng hắn vẫn chưa thể vượt qua chướng ngại vừa rồi: "Vậy thì tuỳ cậu."
Hắn bước chân quay vào trong, mặc kệ Bạch Lạc Nhân một mình giữa thời tiết lạnh lẽo.
Bạch Lạc Nhân lúc này hiểu được, Cố Hải đã thật sự bị tổn thương nghiêm trọng.
Đêm nay Bạch Lạc Nhân thức trắng.
Buổi sáng, Bạch Lạc Nhân ngồi ngoài sân vườn đón nắng mơ hồ thấy bóng
dáng Cố Hải bước ra khỏi cửa đi làm, hắn dù một cái cũng không liếc nhìn cậu, một chút quan tâm cũng không. Loại trừng phạt này, đây là lần đầu
tiên Bạch Lạc Nhân được trải nghiệm.
Hôm nay Bạch Lạc Nhân không đến công ty. Chỉ ngồi ở ngoài vườn. Không ăn không uống gì đã gần một ngày rồi. Cậu không phải mục đích muốn cho Cố
Hải đoái thương, chỉ là cậu không biết làm sao đối mặt với hắn, thật sự
Bạch Lạc Nhân cũng là người bị tổn thương.
Cố Hải đối xử với cậu như vậy, cậu trong lòng thật gánh chịu đã kích.
Cố Hải ở công ty lao đầu vào việc, không cho phép mình có thời gian rãnh rỗi mà suy nghĩ. Nhưng đầu óc vẫn cứ mông lung vô định, về chuyện hôm
qua, về hình ảnh sáng nay hắn liếc trộm thấy, Bạch Lạc Nhân một mình vẫn ngồi ngoài trời cô đơn. Khó tránh tâm can nhói lên một màn xót xa.
Ngày mai Bạch Lạc Nhân trở về hoạt động ở quân đội, thời gian tiếp xúc
hằng ngày cũng ít hơn, trận chiến này họ sẽ đánh trong bao lâu? Cố Hải
vẫn chưa nhìn được cách giải quyết.
———————————
Buổi chiều tan tầm, Thạch Tuệ đứng trước cửa nhà của Cố Hải
và Bạch Lạc
Nhân. Cô ấn chuông.Bạch Lạc Nhân hoàn hồn. Ai lại đến? Cố Hải bỏ quên
chìa khoá sao? Nghĩ rồi đứng dậy tiến ra mở cửa.
"Sao em lại đến đây?" - Bạch Lạc Nhân bất ngờ.
Thạch Tuệ thản nhiên đáp: "Em đến tìm anh."
"Nơi này không tiện đâu, Cố Hải sẽ về bây giờ, em đi cho." - Bạch Lạc
Nhân sốt ruột, cậu không muốn hắn nhìn thấy sẽ khiến sự việc thêm trầm
trọng.
Nhưng hình như đã muộn. Tiếng thang máy vừa gõ, Cố Hải bước ra.
Nhìn thấy Thạch Tuệ tìm đến tận nhà, Bạch Lạc Nhân cho cô ấy biết bọn họ ở đây? Cố Hải không còn giữ được bình tĩnh. Vẻ mặt uất giận, nắm đấm
siết chặc, cơ hồ cả người đều run rẫy.
Lập tức tiến đến, đẩy Thạch Tuệ ra: "Cô về cho, chúng tôi cần nói chuyện."
Không đợi đối phương phản ứng, Cố Hải lấn Bạch Lạc Nhân vào nhà, đóng
cửa thật mạnh. Đẩy cậu thẳng áp lưng vào tường. Thốt ra những lời bén
như dao:
"Muốn làm gì cũng không cần đến tận nhà. Đừng tàn nhẫn như vậy."
Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải ấn đến đau đớn, khó khắn nói ra vài lời giải thích: "Cô ta là tự đến, tôi không hề có ý định."
Cố Hải siết chặc cổ áo Bạch Lạc Nhân, một tay đấm mạnh vào tường, từng
giọt máu tươi rướm ra loang đỏ cả khoảng trắng, rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng: "Nhân Tử, nhiều năm trước là do tôi không tin cậu, dẫn đến
hậu quả cậu hiểu lầm tôi cưỡng hiếp cô ấy. Nhiều năm sau tôi không dám
không tin cậu, dẫn đến hậu quả cậu thật sự muốn lên giường với cô ta.
Bạch Lạc Nhân, tôi phải làm sao để vượt qua đây? Cậu dạy tôi đi, dạy tôi đi."
Từ lúc xảy ra chuyện, họ chưa hề thật tâm cãi vã, cứ im lặng đẩy mọi thứ vào ngõ cụt. Có lẽ con người ngông cuồng bên trong Cố Hải đã phải chịu
đựng rất lâu mới có dịp thốt ra những lời trên. Hẳn là khá vất vả.
Bạch Lạc Nhân thất thần nhìn Cố Hải: "Xin lỗi cậu Đại Hải, tôi thật sự không xuất phát từ tâm. Tôi là..."
"Đủ rồi." - Cố Hải ngắt lời - "Nhân Tử, tôi đã tin cậu mà. Tôi thật sự
đã tin cậu trăm phần. Ngày hôm đó tôi nhìn thấy cậu với cô ta trong quán cafe, tôi đã bỏ đi thay vì nhào đến cướp lấy cậu. Vì tôi ngu ngốc cho
rằng, cậu sẽ không bao giờ nảy sinh vấn đền gì với cô ấy nữa. Cậu đã
thuộc về tôi. Nhưng dường như tôi lầm rồi, tôi quá si tâm vọng tưởng.
Đến mức cậu âm thầm chán ghét tôi, tôi cũng không hề hay biết. Lần một
rồi lần hai, vẫn là lừa tôi chạy đến bên cạnh người con gái đó."
Bạch Lạc Nhân nhìn vẻ thống khổ của Cố Hải, trong tim dường như bị dày
vò đến nghẹn: "Tôi không chán ghét cậu. Đại Hải, chỉ là lúc đó tôi không hiểu vì sao lại.... lại...."
Cố Hải nhìn thấy biểu tình này của Bạch Lạc Nhân, xác định được cậu đã
thừa nhận việc đó một phần cũng do cậu, không hẳn là Thạch Tuệ bày mưu
kéo cậu vào. Triệt để hết hy vọng, buông Bạch Lạc Nhân ra, dứt khoác
tuyên bố:
"Bach Lạc Nhân cậu nghe đây. Cố Hải này yêu cậu bao nhiêu trong lòng cậu tự khắc rõ. Việc xảy ra hôm nay không thể trách cậu dành tình cảm cho
tôi chưa đủ, chỉ là trách tôi đem sinh mạng đặt hết vào tay cậu chín
phần. Để chỉ cần cậu tuỳ tiện nắm tay lại cũng đủ bóp tôi chết tức khắc. Từ bây giờ, chúng ta tự mình suy xét, cậu sau này sẽ yêu ai vì ai, tôi
để cậu quyết định. Tôi bá đạo, kìm hãm, cấm đoán ngần ấy năm, cậu vẫn
một lòng chốn cũ. Tôi bắt đầu cảm thấy cách yêu này của mình sai rồi.
Thật sự sai trầm trọng rồi."
Cố Hải một mạch đi về phòng. Giọt nước mắt lạnh lẽo trượt dài xuống yết hầu. Cố Hải nuốt nghẹn một cái.
Tôi sẽ không mất cậu chứ? Sẽ không chứ?
---------------------
Đêm đó, Bạch Lạc Nhân lại không ngủ.
Cậu lẳng lặng ngồi ngoài vườn, chiêm nghiệm về chuyện đã qua. Cậu biết
lời nói lúc này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, muốn chữa lành vết thương cho
Cố Hải, cậu sẽ phải đánh đổi bằng tất cả ngày tháng sau này.