Sáng sớm tinh mơ, Cố Hải tỉnh dậy vì đồng hồ báo thức. Ý nghĩ đầu tiên
xuất hiện trong đầu hắn: "Nhân tử đã đến doanh trại chưa? Tối qua ngủ ở
đâu? Không phải lại bỏ trốn ra ngoài đấy chứ?"
Nghĩ đến đây, Cố Hải cười xoà một cái: Bỏ đi. Cấm thì được gì. Cũng đã cấm chừng ấy năm rồi kết quả vẫn đau lòng như vậy.
Sau khi thay quần áo xong, Cố Hải ra ngoài chuẩn bị đi làm, nhìn căn bếp lạnh lẽo lại trộm nghĩ không biết Bạch Lạc Nhân đã ăn gì hay chưa? Bình thường là do hắn nấu cho cậu bữa sáng. Hôm nay không được nấu nữa,
trong lòng hắn cảm thấy vừa trống trãi vừa thương tâm.
Thật sự Bạch Lạc Nhân vẫn chưa ăn gì. Cậu ăn không quen hay đơn thuần là không có khẩu vị, cũng không rõ nữa. Chỉ là cậu muốn rời khỏi thật sớm, lúc này đành tìm công việc giúp quên ưu sầu.
Đến doanh trại, mọi người tay bắt mặt mừng tái ngộ Thượng Tá:
"Bạch Thượng Tá đã lâu không gặp."
"Bạch Thượng Tá hưởng tuần trăng mật ra sao?"
"Khí khái cường tráng chắc chắn đã ngàn đêm hưởng lạc rồi."
Không khí xung quanh ồn áo nhốn nháo, Bạch Lạc Nhân cơ bản chỉ cảm thấy ù tai. Mọi lời lẽ lúc này giống như mỗi người mỗi mũi giáo nhắm thẳng vào tim cậu mà đâm.
Vẻ mặt đanh thép, bày ra vẻ nghiêm khắc nhằm che đậy nội tâm thương tổn
hiện tại. Bạch Lạc Nhân cương trực dõng dạc: "Đây là quân ngũ, mọi tác
phong cần được chỉnh chu. Tất cả quay về đơn vị, 15 phút sau tập hợp tại sân bãi thượng."
"Rõ"
————
Huấn luyện vất vã đến giờ cơm trưa, Bạch Lạc Nhân tiến vào nhà ăn, dùng
bữa chung với các binh sĩ khác. Không tránh được vài lời nói trêu đùa.
"Bạch Thượng Tá hôm nay lại vào ăn chung với chúng ta kìa các anh em,
thật vinh dự, bình thường luôn có sơn hào hải vị từ nhà hàng mang đến
đó."
Lời nói của họ vốn không ác ý nhưng lại khiến Bạch Lạc Nhân đanh mặt.
Cậu ăn đại khái rồi buông đũa, tiếp tục tiến ra sân bãi điều chỉnh thông số trên các phi cơ. Không cho phép mình có một phút ngơi nghỉ.
Hôm nay thao trường đặc biệt nắng nóng, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn hào khí
ngời ngời, phong độ sung mãn, dẫn dắt các binh sĩ vượt qua rất nhiều bài tập huấn luyện. Trong lòng ai cũng một mực ngưỡng mộ vị Thượng Tá này,
đem cậu ra làm thần tượng.
————
Giống như Bạch Lạc Nhân, Cố Hải cũng vùi đầu vào công việc. Quần quật
đem tất cả công vụ dang dỡ một lần giải quyết hết. Vô tình khiến Diêm
Nhã Tĩnh bận rộn đến độ đứng ngồi không yên.
"Anh thật sự bị làm sao vậy? Sáng giờ đã lôi bao nhiêu thứ ra rồi?" - Nàng mệt mỏi oán trách.
Cố Hải lạnh lùng lật đống hồ sơ: "Công ty cần chấn chỉnh."
Diêm Nhã Tĩnh chẳng biết rốt cuộc là cần chấn chỉnh cái gì, muốn hại
người ta hụt hơi ngất xỉu hả? Tâm tình Cố Hải đôi khi lại thất thường,
cuối cùng cô vẫn là người cực nhọc nhất.Nhưng nhờ việc "chấn chỉnh" này, Cố Hải phát hiện có khoản tiền trong ngân quỹ mất đi một cách không rõ
ràng. Bèn nhấc điện thoại: "Nhã Tĩnh, cô vào đây một chút."
Diêm Nhã Tĩnh đứng lên, vừa bước vào phòng, vừa lèm bèm: "Lại chuyện gì?"
"Tôi phát hiện có lỗ hỏng ngân sách vào 2 tháng trước, chuyên mục này do ai quản lý vậy?"
Diêm Nhã Tĩnh cẩn thận quan sát: "Là do trưởng phòng Vương phụ trách. Cô ấy nói phần tiền này dùng để bù vào cho bên nguyên liệu đột ngột tăng
giá."
"Ông chủ Trương bên nguyên liệu đã về chưa?" - Nghĩ một lúc bèn hỏi Diêm Nhã Tĩnh.
"Ông ấy vừa về sáng nay. Sao? Có chuyện gì?"
"Cô hẹn ông ấy tối nay gặp mặt, cô chuẩn bị một số giấy tờ liên quan đến việc Vương trưởng phòng trình bày về khoản tiền, chúng ta sẽ đích thân
hỏi rõ." - Nói rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình.
————————
Buổi chiều tan tầm, Cố Hải về nhà. Bạch Lạc Nhân cũng về nhà. Cố Hải về
trước Bạch Lạc Nhân một dạo, tranh thủ thời gian đã đi tắm rửa chuẩn bị
cho buổi hẹn với đối tác.
Lúc Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải loay hoay chỉnh chu diện mạo cũng khá tò
mò, không biết là hắn đi đâu. Bình thường Cố Hải sẽ tự động nói cho cậu
biết, chủ động rủ cậu theo cùng, chưa lần nào Bạch Lạc Nhân phải chịu
cảnh tự mình hiếu kì về hành tung của Cố Hải. Trừ hôm nay.
Bạch Lạc Nhân gạt bỏ mặt mũi: "Cậu đi đâu vậy?"
Cố Hải có chút bất động, Hôm nay rốt cuộc hắn cũng được nhận đãi ngộ tốt đẹp này, nhưng lại trong hoàn cảnh không mấy trọn vẹn.
Một lúc sau bình tĩnh đáp, giọng điệu không quá sắc bén song cũng không quá ôn hoà: "Đi gặp đối tác. Sẽ về nhà trễ."
Bạch Lạc Nhân không hỏi nữa, hiểu rằng bây giờ chắc hẳn Cố Hải không có
hứng thú dẫn cậu theo. Nên một mình vào phòng lấy quần áo đi tắm.
Cố Hải âm thầm nhìn Bạch Lạc Nhân xem cậu làm gì, một lúc lâu mới phát hiện đã sắp trễ nên vội vàng ra khỏi cửa.
Đến bãi giữ xe, Cố Hải trong lòng liền nhớ đến một việc: Cậu ấy là như thế nào ăn tối?
Đâm chiêu vài giây thì trực tiếp bác bỏ. Cậu ấy lớn rồi sẽ tự biết lo
cho mình. Cố Hải à Cố Hải, người ta là không cần mày vẫn có thể sống.
Sau khi Cố Hải rời đi, Bạch Lạc Nhân quanh quẩn trong nhà tiết khí nhàm
chán, cậu chính là không quen hoàn cảnh này, thật sự không quen. Đoạn
sau kết hôn, cớ gì Bạch Lạc Nhân liên tiếp rơi vào tình trạng cô đơn chờ đợi như này? Chính cậu cũng không lý giải được.
Tiến đến gian bếp lạnh lẽo với cái bung đói meo, vài ngày rồi cậu không
ăn được một bữa ra hồn, nói chính xác hơn là lượng thức ăn nạp vào người 3 ngày nay chưa đến một chén cơm.
Thật sự rất đói.
Bạch Lạc Nhân lấy vội một gói mì, đun nước sôi và ăn đại khái. Gắp được
vài đũa thì không nuốt nổi, đột nhiên muốn nôn. Có lẽ dạ dày cậu bắt đầu có vấn đề.Nghĩ vậy thôi không ăn nữa, ra sân vườn hít thở khí trời.
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ,
cậu nghĩ xem làm sao để thoát khỏi tình trạng
hiện tại. Làm sao để giải thích cho Cố Hải hiểu cậu hoàn toàn không có
Thạch Tuệ trong tim, lúc đó chỉ là bất khả kháng. Cố Hải sẽ để Bạch Lạc
Nhân giải thích chứ? Hắn sẽ không gạt ngang?
Nhưng. Hôm qua hắn bảo hắn muốn được yên.....
—————————
Cố Hải lái xe đón Diêm Nhã Tĩnh cùng đến nhà hàng gặp ông chủ Trương. Ba người trao đổi rất nhiều việc, triệt để hiểu rõ trưởng phòng Vương tham ô công quỹ. Cố Hải về sẽ xử lý nghiêm chuyện này.
Hàn huyên không bao lâu, ông chủ Trương xin cáo lui trước: "Cố tổng thật ngại, tôi có hẹn với bạn, vốn không thể đến. Nhưng vì quý trọng Cố Hải
anh đây tôi dành chút thời gian, bây giờ phải đi cho kịp. Có thời gian
thì hãy qua chổ tôi, chắc chắn sẽ dành sự thiết đã nồng hậu nhất cho
anh."
Cố Hải đứng lên bắt tay Trương tiên sinh từ biệt.
Diêm Nhã Tĩnh nhìn bàn thức ăn vừa mới được dọn lên thịnh soạn, không
khỏi bị cám dỗ đưa ra đề nghị: "Thức ăn còn chưa kịp ăn... Hay là tôi
với anh ăn xong rồi về. Dù gì bỏ đi rất phí."
Cố Hải căn bản là không có ý thích ăn uống, nhưng trong lòng hắn hiện
tại như có một mãnh sương mờ bao trùm lấy, mông lung vô định. Nên theo
quán tính trả lời Diêm Nhã Tĩnh: "Tuỳ cô."
Hai người ngồi xuống cùng nhau ăn. Cố Hải nhìn bàn cao lương mà đầu óc
chỉ nhớ đến vợ mình, không biết Bạch Lạc Nhân như thế nào trải qua bữa
tối mà hắn lại ở đây ung dung thưởng thức sơn hào hải vị.
"Này, dùng thêm đi." - Diêm Nhã Tĩnh gắp thức ăn cho vào chén Cố Hải.
Cố Hải miễn cưỡng gắp vài đũa.
Diêm Nhã Tĩnh phát hiện điều bất thường, Cố Hải chính là đang có tâm sự, cô trực tiếp hỏi: "Tâm trạng anh không vui? Cãi nhau với Bạch Lạc Nhân
à?"
Cố Hải cười lạnh lẽo, một cái nhếch môi chua xót: "Cãi nhau? Tôi còn
mong có thể tiến thẳng đánh cậu ấy một trận. Nhưng lại không làm được."
"Nếu làm như thế có thể giải quyết mâu thuẫn thì anh cứ thử đi." - Diêm Nhã Tĩnh vừa ăn vừa tự nhiên cho lời khuyên.
"Tôi không thử." - Cố Hải nhìn vô định vào chiếc bát trên bàn.
Diêm Nhã Tĩnh suy nghĩ một chút, hời hợt phán: "Vậy thì quên đi. Xem như không có gì."
"Sẽ không quên." - Giọng điệu rắn chắc lại.
Diêm phó tổng là người thông minh, với điệu bộ này của Cố Hải cô biết
hắn không thể giận lâu, chỉ là hiện tại chưa biết làm sao giải quyết vấn đề. Cố gắng hỏi sâu hơn nữa:
"Mâu thuẫn dạng nào? Nghiêm trọng không? Đừng nói với tôi là có dính liếu đến Tiểu tam nhé?"
Sắc mặt Cố Hải biến chuyển, tay bấu víu chiếc khăn bàn thật chặc, phải một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, cười lạnh:
"Có lẽ, tôi mới chính là tiểu tam."
Diêm Nhã Tĩnh bất ngờ liếc mắt nhìn chằm chằm Cố Hải: "Cái.... cái gì? Tình cũ không rủ lại đến?"
Cố Hải không trả lời gì. Thấy hắn như vậy, Diêm Nhã Tĩnh nảy sinh một ý
niệm khác, cô thở dài: "Những chuyện này cũng thật khó nói. Nếu thời
gian trước đang yêu say đắm bỗng dưng bị cách li sẽ nhớ mãi khôn nguôi.
Bây giờ người cũ trở lại khó tránh có đôi phần rung động, anh cũng đừng
trách anh ấy làm gì. Dù sao hai người kết hôn rồi mà, không chạy đi đâu
mà sợ."
Những lời này tưởng chừng như đang xoa dịu nhưng không phải.
Hãy hiểu rằng ý của Diêm Nhã Tĩnh lúc này chính là: "Kết hôn. Ừa hai
người đã kết hôn. Nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn là lén lún sau lưng anh tìm
đến người kia thôi. Cố Hải à, anh chẳng có gì ngoài cái đám cưới đó cả."
Độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.
Gió ngoài trời thổi nhẹ xuyên qua những nhánh cây, vài chiếc lá rụng rơi xuống mặt đường dấy lên trong tâm trí nỗi niềm cô đơn bất tận.
Những hạt mưa đầu mùa cũng vì gió mà bất chấp buông mình hạ nhân thế.
Tiện đường nương lại gò má của một nam nhân đang đứng dưới gốc cây bên
hè.
Nam nhân dùng ánh mắt u sầu bất khuất của mình nhìn đến khung cửa kính,
một đôi trai gái đang vừa dùng bữa vừa tâm sự trong khung cảnh lãng mạn
hoa lệ.
Lòng chàng chết lặng từ dạo ấy.