Vòng đu quay Con Mắt Thiên Tân* lên tới đỉnh cao nhất, cảnh đêm xinh đẹp của Thiên Tân nhìn không xót cái gì.
(*Là vòng đu quay như bánh xe, 1 trong 10 cái lớn nhất thế giới)
Bên trong cabin dành cho tình nhân, chỉ có Kim Lộ Lộ và Cố Hải.
Kim Lộ Lộ kéo cánh tay Cố Hải, chỉ cho cậu ta bầu trời đêm phía đông,"Anh xem kìa, đêm nay ánh trăng thật tròn."
Đối với Cố Hải mà nói, mười lăm nào thì ánh trăng vĩnh viễn cũng sẽ không tròn.
Trong lòng của cậu, vĩnh viễn đều có một lỗ hổng như vậy, mỗi khi đến ngày lễ đoàn viên chính là khoảng thời gian khó khăn nhất của cậu. Ban đầu cậu muốn tiếp tục ở nhà Bạch Lạc Nhân ăn cơm trực, nhưng ngày hôm qua Khương Viên xuất hiện, làm cho xua tan cái khái niệm này của cậu, cậu ta phát hiện lúc tâm tình mình không tốt, người không muốn gặp nhất chính là Bạch Lạc Nhân.
Có lẽ trong khoảng thời gian hạnh phúc này, Cố Hải khó có thể tưởng tượng mình trầm mặt đi vào cửa nhà họ Bạch.
Quên đi, kiên nhẫn chịu đựng hai ngày nữa vậy!
Hơn mười một giờ khuya, đường dành riêng cho người đi bộ cũng thưa thớt người đi lại, đại bộ phận đều là các cặp tình nhân, thật vất vả chờ mới chờ được một ngày nghỉ, thật tốt để dính lấy nhau. Kim Lộ Lộ kéo Cố Hải đi vào một cửa hàng, chẳng biết mệt mỏi hỏi thăm nhân viên cửa hàng giá cả các loại, cầm hai món đồ khác nhau so sánh, thỉnh thoảng hướng về phía Cố Hải hỏi ý kiến, chung quy thì Cố Hải đều nói đẹp, tốt, được.
"Phía trước có một tiệm đồ lót, cùng em vào xem đi."
Khóe miệng Cố Hải ngậm một điếu thuốc, nghe nói như thế hung hăng rít một hơi, đem khói thuốc phun vào mặt Kim Lộ Lộ.
"Em vẫn cần mặc đồ lót hay sao? Đều là tường thành...."
Kim Lộ Lộ đấm mạnh vào ngực Cố Hải mấy cái, tức giận nói,"Anh thật xấu xa! !"
Cố Hải chỉ cười không nói.
Kim Lộ Lộ nhìn khuôn mặt Cố Hải qua làn khói như thật như ảo, đột nhiên có chút ngây dại, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, trong lòng chua xót ngọt ngào, có điều cảm động vô hình nào đó, đơn giản là vì người này thuộc về mình.
Kim Lộ Lộ tiến vào, Cố Hải một mình đứng ở ven đường hút thuốc.
Bên cạnh tiệm đồ lót là một cửa hàng bán đồ ngọt, lúc này buôn bán đang rất nhộn nhịp, mỗi khi có người đi ra ngoài lại xách theo một hộp bánh trung thu đóng gói tinh xảo, bên trong tủ kính cũng bày rất nhiều loại bánh trung thu khác nhau, có năm loại nhân, lạp xưởng, mứt táo, hoa quả, nhân chay..... Còn có trứng muối hạt sen đỗ xanh.
Cố Hải dập tắt tàn thuốc, trầm mặc nhìn bánh trung thu trong tủ kính càng lúc càng giảm.
............
Trước khi tắt đèn đi ngủ, Bạch Hán Kỳ vào buồng Bạch Lạc Nhân.
"Sao hôm nay Đại Hải lại không qua đây?"
Bạch Lạc Nhân kéo chăn lên, một bộ biểu cảm thờ ơ.
"Con làm sao mà biết được? Không tới càng tốt, cậu ta ở đây con ngủ không thể ngon."
Bạch Hán Kỳ ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân,"Sao con không hỏi nó hả? Ba thấy con đem xe của thằng nhóc này về, không phải nó có xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cậu ta là đàn ông con trai có thể xảy ra chuyện gì được chứ hả?"
"Ba nói cho con biết, thằng nhóc Đại Hải này khá tốt đó, đừng xem thường người ta. Cậu ta bằng lòng ăn cơm ở đây, là ở đây đó, thì thật lòng đã coi con là bạn bè anh em rồi, dù sao con cũng đừng đuổi cậu ấy về!"
"Con đuổi cậu ta về bao giờ?" Lông mày Bạch Lạc Nhân nheo lại, một bộ không nhịn được,"Là chính cậu ta không nói tiếng nào liền đi, con ở phòng học đợi cậu ta nửa ngày, đều không thấy bóng dáng cậu ta đâu, giúp cậu ta cầm cặp sách về là tốt lắm rồi, xe cũng đem về cho, quay đi quẩn lại sao con lại là người sai chứ hả?"
Bạch Hán Kỳ nhìn con trai bảo bối của mình nóng nảy, giọng nói lập tức từ dạy bảo biến thành dỗ dành.
"Được được được, là ba nói không đúng, con mau ngủ đi, ngủ thật ngon vào, ngày mai không cần dậy sớm...."
Bạch Hán Kỳ tắt đèn cho Bạch Lạc Nhân, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Bốn phía mờ tối, nhưng lại được ánh trăng chiếu sáng, nhưng lòng của Bạch Lạc Nhân lại thật âm u.
Không giải thích được vì sao lại buồn bực khó chịu!
Chưa đến ngày nghỉ thì còn có chút hưng phấn chờ đợi, đến khi đến thì lại hoàn toàn rối tung, đầu óc giống như là bị một sợi dây thừng quấn xung quanh, quấn tận xuống cả cổ, làm cho toàn bộ lồng ngực cũng bị đè nén đến khó thở.
Đêm nay, Bạch Lạc Nhân ngủ mãi không được.
Bên cạnh không có ai, giường cũng không rộng hơn được bao nhiêu , lúc xoay người vẫn cảm thấy gò bó, tình cờ vài lần đem cánh tay đưa tới, rất nhanh thì lại đưa về, chờ ý thức được bên cạnh không có người, thì trời đã sáng rồi.
Sáng sớm, thím Trâu cầm giỏ thức ăn qua nhà.
"Hôm nay chúng ta sẽ nấu một bữa thật ngon, Đại Hải đâu? Nhanh gọi cậu ấy đến đây! Không phải thằng nhóc này vẫn muốn giúp thím một tay hay sao? Bây giờ có thể sử dụng cậu ấy rồi."
Bạch Lạc Nhân đầu bù xù đi tới, ủ rũ nói khàn giọng đáp lại một câu.
"Cậu ấy không ở lại đây ạ."
Nói xong, mang theo ca đánh răng đi ra bên cạnh vòi nước.
Mùa thu nước thật lạnh, lúc súc miệng hàm răng lạnh đến tê buốt.
Thím Trâu ở bên cạnh nhặt rau,"Cháu nói xem thằng nhóc này sao lại không đến đây hả? Hôm nay thím mua thật nhiều đồ ăn, lần trước nó nói vói thím là rất thích ăn gà kho cay, hôm nay thím còn đặc biệt vì nó mà thịt một con gà đó!"
..........
Đêm qua, Cố Hải làm mơ một giấc rất dài.
Đầu tiên là mơ tới mẹ cậu, bà ngồi bên cạnh ao hoa sen đan cho cậu một chiếc áo, chỉ còn vắt một đường cuối cùng nữa là xong, cái áo len tự nhiên lại rơi xuống ao. Cố Hải lặn xuống nước mò chiếc áo, muốn tìm chiếc áo len chưa đan xong lên, kết quả chân chạm vào bùn, rất lạnh! Lạnh đến xương tủy! Cố Hải muốn bò lên không được, muốn gọi người kéo cũng không được.
Sau đó không biết từ đâu Bạch Lạc Nhân xuất hiện, mạnh mẽ mà hướng Cố Hải hô: Cậu nắm lấy tay của tôi, cậu nhanh lắm lấy tay của tôi..... Cứ như vậy chậm rãi rồi cũng vào gần bờ.
Lúc tỉnh lại, Kim Lộ Lộ đang gọi điện thoại.
Cố Hải phát hiện, tay của cậu và Kim Lộ Lộ đang nắm lấy nhau.
"Ba, hôm nay con không về đâu, con còn có việc, được rồi, thật sự có việc mà, Trung thu lần trước, điều không phải ba cũng ở bên ngoài làm việc hay sao? Cho ba đi công tác, lại không có con 'đảo ngũ' một ngày hả? Không có..... con không đến mấy chỗ ăn chơi đó....."
Chờ Kim Lộ Lộ nói chuyện điện thoại xong, Cố Hải đã xuống giường.
"Anh dậy rồi hả?" Kim Lộ Lộ cười cười nhìn về phía Cố Hải,"Ba em vừa bắt em về, em không đồng ý với ông ấy."
"Em về nhà đi, tôi cũng tiện thể đến thăm chị họ tôi chút."
"Không được!" Kim Lộ Lộ lập tức đứng dậy kháng nghị,"Chúng ta cũng đã bàn cả rồi, hôm nay sẽ cùng ăn tết trung thu với nhau, anh lại muốn chạy hả? ! Em cho anh biết, bây giờ bất cứ ai cũng không thể đem em với anh tách ra được, em sẽ ở bên cạnh anh."
Buổi trưa hai người cùng nhau ăn cơm, xế chiều đi liền đi xem phim.
Hết phim, Cố Hải nói cậu ta muốn đi vệ sinh.
Đợi khoảng mười phút, đều không thấy Cố Hải ra. Kim Lộ Lộ có chút sốt ruột, suýt chút nữa xông vào WC nam tìm người. Sau đó điện thoại di động vang lên, là một số điện thoại lạ hoắc.
"Lộ Lộ, em bắt xe về nhà đi! Tôi phải quay lại Bắc Kinh."
"Anh......... Anh đùa em hả!" Kim Lộ Lộ ở sảnh rạp chiếu phim tức giận gào lên một tiếng,"Anh không phải người!"
"Tôi phải về thăm mẹ tôi một chút, tôi không muốn để bà một mình."
Kim Lộ Lộ giằng co mấy giây, vô lực buông thõng tay xuống.
......
Bạch Lạc Nhân gắp vào trong bát bà nội Bạch một miếng chả nem,"Bà nội, ăn thêm một chút đi ạ."
Bà nội Bạch cắn một miếng nhỏ, cẩn thận nhai từng chút một, nước tương theo kẽ răng chảy ra bên mép, Bạch Lạc Nhân cầm khăn lau miệng cho bà nội Bạch.
"¥@%#@%)........Đâu?"
Bà nội Bạch nói một tràng ô ô a a, Bạch Lạc Nhân sững sờ một chữ nghe cũng không hiểu.
"Mẹ, mẹ nuốt cơm trong miệng xuống rồi hãy nói, vốn đã nói khó hiểu rồi....." Bạch Hán Kỳ oán trách một câu.
Bà nội Bạch trợn mắt lườm Bạch Hán Kỳ, tất cả đồ ăn đang nhai trong miệng đều nuốt xuống cổ họng, sau đó vẻ mặt sốt ruột quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi,"Tiểu Dương* đâu? Tiểu Dương đâu?"
"Cừu con*?" Bạch Lạc Nhân sửng sốt,"Bà nội, nhà chúng ta bao nhiêu năm nay chưa từng nuôi cừu mà? !"
( 羊=Yáng= con đê/con cừu, đồng âm với 洋=Yáng=đại dương, biển)
"Không phải....." Bà nội Bạch gấp đến độ mồm mép càng không lanh lẹ,"Là.......là.....nước.....lũ......."
Bạch Hán Kỳ rót một chén nước đưa cho bà nội Bạch,"Mẹ, mẹ muốn uống nước phải không?"
Bà nội Bạch lắc đầu, sốt ruột đến khóe mắt cũng nhăn lại.
"Là người đó......Đại cãii....Đại hãii......"
Bạch Lạc Nhân nghe hiểu,"Bà nội, bà nói là Cố Hải ấy hả?"
"Đúnn..... Đúnn....." Bà nội Bạch không ngừng gật đầu.
Bạch Lạc Nhân đâm đâm đôi đũa trong bát, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không phải chỉ ăn cơm trực thôi hay sao? Không phải mới có một ngày không tới thôi hả? Đến mức ai cũng nhớ cậu ta hay sao?
Hơn tám giờ tối, ánh trăng đang rất tròn, Bạch Lạc Nhân xách theo một hộp bánh trung thu, gõ lên cánh cửa cũ kỹ hai cái.
"Ông cậu, cháu mang cho ông chút bánh trung thu."
Ông cậu vui vẻ không biết biểu đạt thế nào để cảm ơn,"Ai nha, không phải Nhân Tử đáng yêu nhà chúng ta đây sao! Còn biết đến thăm ông cậu nữa, mau mau lên vào đây ngồi một chút."
"Thôi cũng trễ thế này rồi ạ, cháu không ngồi đâu, cháu còn đưa xe cho bạn học cháu."
"Đưa xe gì hả?"
"Là chiếc xe đạp này ạ, ông đã quên rồi hả? Lần trước bạn học cháu đẩy xe từ trong sân nhà ông ra ấy."
Ông cậu nhìn chằm chằm chiếc xe đạp một lúc lâu, đột nhiên nghĩ ra, chỉ tay vào xe đạp lớn tiếng nói,"Chính là thằng ngốc kia đúng không?"
"......."
Bạch Lạc Nhân ngẩn ra một lúc, giọng của cậu không biết là vui đùa hay là tức giận.
"Đúng rồi, chính là thằng ngốc kia!"
......
(Ngủ ngon... mọi người đừng chờ nhé, cứ ngủ đi á. Làm gộp up một lần sướng quá.. nhưng view vote giảm kinh hồn.. )