Mười một giờ đêm, Bạch Hán Kỳ tắm rửa xong trên vai vắt một cái khăn tay, nước rơi lách tách lách tách đi vào buồng của Bạch Lạc Nhân.
"Lát đi ngủ nhớ khóa cổng vào nhé."
Bạch Lạc Nhân gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình PC.
Bạch Hán Kỳ quay về buồng của mình, tay của Bạch Lạc Nhân đột nhiên đập bàn phím một cái, ánh mắt căm tức nhìn màn hình, lại chết! Bây giờ chẳng biết làm sao thế, chơi trò chơi nếu không chết thì cũng đi vào ngõ cụt, không thèm chơi nữa! Bạch Lạc Nhân đứng lên dùng chân đá cái ghế một cái, rồi đi ra ngoài.
Ánh trăng thật đẹp, vừa sáng vừa tròn, Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn, lại muốn bay lên nhổ cho một bãi nước bọt.
Đm, ai cho mày tròn vào ngày hôm nay hả?
Cổng vẫn rộng mở, Bạch Lạc Nhân cầm lấy cái ổ khóa cũ gỉ sắt, cái khóa lạnh lẽo, cầm ở trong tay tim cũng lạnh theo.
Vừa mới đem cổng khép lại, đã bị một lực mạnh đẩy ra.
"Đừng khóa cổng."
Trước cổng đột nhiên xuất hiện một gương mặt, làm cho Bạch Lạc Nhân sững sờ ở tại chỗ.
Cố Hải không biết từ đâu trở về, phong trần mệt mỏi, thấy Bạch Lạc Nhân, không nói hai lời liền kéo đến ôm chặt.
Bạch Lạc Nhân cảm thấy được Cố Hải vừa rồi nhất định đã chạy rất nhanh, nhịp tim của cậu ta đập vô cùng kịch liệt, kéo theo trái tim của Bạch Lạc Nhân cũng có chút loạn nhịp.
Ôm Bạch Lạc Nhân, Cố Hải cảm thấy trái tim mình như đã được lấp đầy. Lúc qua thăm mộ mẹ của cậu, tâm tình Cố Hải vô cùng chán nản, suýt chút nữa đã nhảy xuống sông rồi. Trên đường đi tìm Bạch Lạc Nhân, cậu ta chạy như điên, rất sợ Bạch Lạc Nhân khóa cổng rồi, rất sợ không thấy được Bạch Lạc Nhân. Vào giờ phút này, chỉ có nơi đây, chỉ có người này, mới có thể cho cậu cảm giác mình không phải kẻ đơn độc.
Lặng lẽ một hồi rất lâu, Bạch Lạc Nhân mở miệng nói,"Tôi tưởng cậu chết ở bên ngoài rồi!"
Cố Hải thở một hơi dài nhẹ nhõm,"Nghe cậu cay độc nói tôi một câu, thật là thoải mái."
Nợ cũ nợ mới đè nặng trong lòng của Bạch Lạc Nhân, nào có thể dễ dàng mà bỏ qua cho Cố Hải như vậy? Thấy cậu ta ôm chặt mình, muốn đẩy cũng không đẩy ra được, không chút lưu tình mà tập kích một đấm vào nhược điểm của cậu ta, cứ thế đẩy Cố Hải cách xa hơn mét.
"Cút xa ra! Đừng có ở bên ngoài vui vẻ đủ rồi, thì bây giờ qua đây quấy rối giấc ngủ người khác nhá!"
Cố Hải đau đến mức hơi thở cũng không đều, thấy Bạch Lạc Nhân muốn khóa cổng, liền đem mình chặn ở giữa cổng, ánh mắt đen láy nhìn Bạch Lạc Nhân,"Đêm tối thế này tôi làm gì có nơi nào đi, cho tôi ở lại đi."
"Cậu muốn ở đây?" Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng,"Cậu trả tiền đi, tôi có thể cân nhắc cho cậu ngủ ở chuồng lợn."
Cố Hải trực tiếp bị làm cho tức cười, hơi dùng một chút sức lực chen vào bên trong cổng, đưa tay để lên đầu Bạch Lạc Nhân xoa xoa, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói,"Được rồi được rồi, đừng cáu kỉnh, tôi sai rồi được chưa? Tôi không nên bỏ đi mà không chào một tiếng, làm cho cậu nhớ tôi, đã trễ thế này không ngủ được còn chờ tôi."
Bạch Lạc Nhân lôi tay của Cố Hải ra, liền túm cả mấy cọng tóc của mình xuống theo, "Cậu đừng có ở đây làm người khác buồn nôn nữa được không? Mẹ nó, ai thèm chờ cậu hả?
!"
"Vậy sao cậu vẫn không khóa cổng? Tôi còn nhớ hôm trước còn ở đây, chín giờ cậu đã khóa cổng rồi."
Bạch Lạc Nhân bị cái thằng điên này kích đúng vào điểm bạo phát, chân cũng nâng lên định đạp cho một trận, Cố Hải không quan tâm tiến lên phía trước, hung hăng đem cậu kéo qua, ôm thật chặt, không để lại một chút khe hở nào.
"Nhân Tử, đừng làm rộn nữa được không? Tôi vừa mới thăm mộ mẹ về, trong lòng đang rất loạn, cậu để yên cho tôi một lần được không?"
Thân thể Bạch Lạc Nhân chết cứng vì lời nói thì thầm ôn nhu của Cố Hải, rốt cuộc dần dần cũng buông lỏng ra.
Sau khi vào phòng, Cố Hải đem một cái hộp đặt ở trên bàn.
"Mua bánh trung thu cho cậu."
Tuy rằng Bạch Lạc Nhân cho Cố Hải đi vào, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra nghiêm nghị.
"Cậu giữ lại tự mình ăn đi."
Cố Hải đem hộp bánh trung thu mở ra, giọng dụ dỗ quay sang Bạch Lạc Nhân nói,"Làm theo khẩu vị của cậu, cậu thực sự không nếm thử một chút?"
"Thích cho ai thì cho, tôi nói không ăn là........"
Bạch Lạc Nhân vừa quay đầu, liền bị một miếng bánh trung thu rất to ấn đến miệng.
Ước chừng phải to bằng một góc Pizza vậy!
Mặt trên của chiếc bánh trung thu nhân trứng muối hạt sen đỗ xanh khắc chữ rất tinh xảo, bánh cũng làm rất chắc mềm, màu sắc mê người, ngay cả nắp hộp cũng bay lờ mờ hương vị thơm ngon.
"Tôi chạy qua vài cửa hàng, mới đặt được một cái ưng ý, đừng xem thường bánh này nhé, trông như vậy thôi chứ kỹ thuật làm vô cùng khó đó! Theo lý thuyết thì bánh có 4 lòng đỏ trứng rất khó làm, khuôn bánh khó tìm là một vấn đề, quan trọng là lòng đỏ trứng rất khó dính, hơi động một chút là tở ra ngay. Tôi đặt cái bánh này, bên trong có chừng 12 lòng đỏ trứng đó, bảo đảm cậu là người duy nhất được ăn."
Cố Hải nói xong mặt mày hớn hở, Bạch Lạc Nhân nghe xong trong lòng khẽ run.
"Cậu có ngu hay không vậy? Mua mấy cái nhỏ không được hả? Làm gì mà phải vất vả chạy đi đặt cái bánh to như thế này?"
"Cái này không giống nhau." Cố Hải cười như không cười nhìn Bạch Lạc Nhân,"Hai chúng ta đều ăn khỏe, tôi lại muốn cùng ăn chung một cái với cậu, cái này là thích hợp nhất."
Trên mặt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ khinh khỉnh, ánh mắt lại liếc qua cái nĩa, vừa rồi Cố Hải xắt bánh ra liền xiên vào. May là Cố Hải đủ hiểu ý Bạch Lạc Nhân, không đợi cậu ta chủ động mở miệng, liền đưa tới bên mép.
Bạch Lạc Nhân do dự một chút, rồi cũng há miệng ra.
Cắn xuống một miếng, xốp mềm, có chút mằn mặn, cũng giống như hương vị của tâm trạng hai ngày nay.
..............