Thượng Ẩn

Đại Hải Bị Vạch Trần


trước sau

Phía dưới giường đơn chật hẹp là hai đôi giày giống nhau như đúc.

Cố Hải nằm nghiêng người, thấy Bạch Lạc Nhân nằm lỳ ở trên giường chân tay thoải mái dạng ra, áo bị cuộn lên hở ra một mảng lớn lưng. Được ánh trăng chiếu lên, phơi bày làn da trắng như đậu hũ thím Trâu tự tay làm, xem ra có vẻ trơn bóng mềm mại, tay của Cố Hải nhịn không được đưa lên sờ soạng một cái, trơn tuột săn chắc, lại rất mềm mại.

Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua, ánh mắt nửa khép nửa mở, vẻ mặt lười biếng, khí chất lãnh đạm.

Hô hấp của Cố Hải hơi chậm lại, tay không tự chủ đưa lên.

Bạch Lạc Nhân giống như là biết Cố Hải muốn làm gì, đột nhiên nắm lấy tay cậu ta.

"Cậu biết vì sao hôm nay tôi mắng cậu không?"

Xong rồi, cuộc xét xử rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, Cố Hải cũng biết việc này không dễ dàng cho qua như vậy.

"Bởi vì tôi ra ngoài hai ngày liền không chào cậu hả?"

Bạch Lạc Nhân mở mắt, giống như một bông hoa lẳng lặng nở rộ trong đêm tối tăm.

"Lúc tâm tình cậu không tốt, chưa từng nghĩ đến việc qua chỗ tôi."

Một câu nói đơn giản, Cố Hải nghe từ tai chạy thẳng vào trong tim, cảm động đến mức trái tim như muốn tan ra. Cậu ta không nghĩ tới Bạch Lạc Nhân lại lặng lẽ quan tâm mình như vậy, giống như loại tình cảm mà cậu dành cho Bạch Lạc Nhân vậy. Có lẽ chỉ cần một ánh nhìn, có thể thấy mọi ngõ ngách bí mật trong lòng đối phương, chỉ một nụ cười có thể ảnh hưởng tâm tình của mình nguyên một ngày.... Loại ăn ý này giống như là bản năng, không quan trọng thời gian ngắn hay dài bên nhau, mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã có cảm giác như trăm năm quen biết.

Thật vất vả làm cho tim mình bình phục lại, Cố Hải mới mở miệng nói,"Tôi sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu."

"Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà bây giờ tôi mắng cậu đấy." Bạch Lạc Nhân nheo lông mi, nhẹ tay khẽ đập ga giường một cái,"Cậu đó, cậu không coi tôi là người một nhà, cậu đang coi tôi là người ngoài đó!" (Đọc đến đây thì, đm... Lộ Lộ à, em xl chị.. nhé... Bye Lộ Lộ... em theo phe Cố Bạch cmnr..)

Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân một bộ tức giận bất bình vẻ nhỏ mọn thế này, hai mắt Cố Hải như trộm hết ánh sáng trong phòng, cậu ta phát hiện lúc Bạch Lạc Nhân biểu lộ tâm tình chân thực, từng cử chỉ vẻ mặt đều sinh động mê người như vậy.

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự không coi cậu là người ngoài."

"Đó là cái gì?"

Cố Hải thật muốn nói, tôi nào có cam lòng để cậu chịu buồn phiền với tôi chứ hả? !Nhưng mà nói như vậy thì quá phô trương, Cố Hải cũng không mở miệng nói! Cậu ta sợ bản thân thật sự nói ra, đến lúc đó đồng hồ cũ treo trên tường rớt xuống lần nữa lại nện cậu ta một trận.

"Cậu đừng hỏi, sau này tôi có chuyện gì cũng sẽ nói cho cậu, cậu xem có được không?"

Chung quy thì Bạch Lạc Nhân cũng không phải người so đo từng tý, nghe được lời này của Cố Hải, không lên tiếng xem như là đồng ý.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Cố Hải đột nhiên cảm thấy cậu ta có thể đem chuyện của nhà mình thẳng thắn nói toàn bộ ngọn nguồn cho Bạch Lạc Nhân nghe. Trước đây cậu ta không dám nói, là không thấy rõ tình cảm của Bạch Lạc Nhân đối với mình, ngày hôm nay Bạch Lạc Nhân nói những lời này, quả thực làm cho cậu ta rất cảm động, vì vậy quyết định chủ động tự thú.

"Kỳ thực là, tôi vẫn còn có chuyện giấu cậu."

Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,"Cậu muốn nói là thực sự cậu không có ở khu này, nhà kia là cậu đi thuê đúng không?"

"Ặc....." Cố Hải sửng sốt, nửa người trên cũng bật dậy,"Làm sao cậu biết?"

"Cậu thuê nhà bên cạnh hai ông bà già, một là ông cậu tôi, một là bà mợ tôi."

Cố Hải,"......."

"Có phải cậu còn muốn nói cho tôi biết, thực ra nhà cậu rất giàu?"

Nghe nói như thế, từ lưng đến gáy Cố Hải liền đổ mồ hôi lạnh, triệt để trợn tròn mắt. Cậu ta không nghĩ tới bản thân đi một hai ngày vậy mà mọi thứ đều bại lộ. Uổng công cậu ta cẩn thận từng chút một lâu như vậy, chú ý mọi chuyện, không ngờ Bạch Lạc Nhân nhìn thấu tất cả.

Làm sao bây giờ? Cái này sẽ không phải là buổi tối chung sống cuối cùng của Bạch Lạc Nhân và mình chứ?

Bắt đầu từ ngày mai, cậu ta có thể gặp mình mà coi như người lạ không?

"Cậu không hỏi một chút là vì sao tôi biết được hả?"

Lòng của Cố Hải cũng lạnh một nửa rồi, ngữ điệu nói chuyện có chút thay đổi,"Làm sao mà cậu biết được?"

"Hồi mới khai giảng đó, mỗi ngày tôi đều thấy tài xế nhà cậu đến cổng trường đón cậu."

Cố Hải,"....."

"Hơn nữa cậu vừa mới chuyển đến bàn sau tôi, cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ hột xoàn số lượng hạn chế."

"......"

Đầu Cố Hải đột nhiên ngã xuống cái gối, trong lòng lạnh ngắt, thì ra từ lúc ấy cậu đã biết, sao cậu không nói sớm hả! Tôi bán tống bán tháo đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, máy tính xách tay lỗ vốn cho người ta hả? Cuộc sống khổ cực trong căn nhà bé xíu N ngày ai bù đắp cho tôi hả? Cậu vẫn đứng ngoài như xem chuyện vui đùa, nếu bây giờ không phải tôi nhận tội, cậu còn coi tôi là kẻ đần độn mà nuôi tôi, phải không hả?"

Ánh mắt sắc bén của Cố Hải quét về phía Bạch Lạc Nhân, một con mắt của Bạch Lạc Nhân lộ ở bên ngoài, rõ ràng là đang vụng trộm mỉm cười mà!

"Cười? Tôi cho cậu cười."

Cố Hải giống như mãnh hổ nhào tới, hướng về phía Bạch Lạc Nhân liên tục cù cù mạn sườn giày vò, cuối cùng làm cho hai người thở hồng hộc, Cố Hải vẫn đè trên người Bạch Lạc Nhân không chịu rời xuống.

Bạch Lạc Nhân cười đến bên tai đều đỏ, thái độ vẫn hết sức cứng rắn.

"Cậu còn dám ngang ngược với tôi hả? Cậu nói xem, hai chúng ta ai đùa bỡn ai trước đây?"

"Được, tôi thừa nhận lỗi lầm trước đây của tôi, là tôi cố ý giấu diếm cậu trước! Nhưng cậu cũng có chỗ sai, cậu bao che phạm nhân, tội tuyệt đối không thể dung tha được. Như vậy đi! Tôi không so đo với cậu, cậu cũng đừng bởi vì chuyện này mà xa lánh tôi, hai ta coi như huề nhau."

Bạch Lạc Nhân không lên tiếng.

Trong lòng Cố Hải có chút chưa rõ ngọn nguồn, dùng chân đá chân Bạch Lạc Nhân một cái,"Không phải cậu thật sự tức giận hả?"

"Tôi nào có quan tâm mấy chuyện đó chứ hả?" Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải,"Sao cậu cứ coi tôi giống như đàn bà vậy? Ngày đó tôi uống say nói những lời này với cậu, chẳng qua là chỉ đối với một vài người thôi! Tôi không có thói xấu ghen ghét người giàu, Mercedes-Benz BMW chạy đầy đường, tôi có thể đập từng cái một hả?"

Cố Hải dùng sức nhéo má Bạch Lạc Nhân một cái,"Sao cậu không nói sớm?"

Bạch Lạc Nhân đạp lại Cố Hải một cái,"Cậu cũng
không cho tôi cơ hội nói!"

.........

Trong lòng không còn gánh nặng cảm giác thật tuyệt, sau này không bao giờ cần phải sống che che giấu giấu nữa.

Cố Hải càng nghĩ càng hưng phấn, quay đầu muốn cùng tâm sự với Bạch Lạc Nhân, muốn cậu ta chia sẻ cảm giác vui vẻ với mình. Kết quả phát hiện ánh mắt của Bạch Lạc Nhân đã khép lại, lông mi nặng trĩu, con ngươi đảo một vòng bất quy tắc, giống như là tức khắc muốn đi vào giấc ngủ vậy.

Nhưng cậu ta còn đang nằm sấp.

Cố Hải vỗ nhẹ nhẹ lưng Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng gọi,"Nhân Tử, Nhân Tử, đừng ngủ như vậy, lật mình rồi ngủ tiếp, ngủ như vậy sẽ chèn ép tim."

Bạch Lạc Nhân đang buồn ngủ rũ mắt, nào có nghe được lời này của Cố Hải, thì còn biết làm sao được ngủ thế này không thoải mái.

Cố Hải thực sự nhìn không ổn, đưa tay nắm vai Bạch Lạc Nhân, đem cậu ta lật lên. Kết quả chưa quá hai giây, Bạch Lạc Nhân lại lật trở lại, nằm sấp lại rất thoải mái, Cố Hải lại đem Bạch Lạc Nhân lật trở về, Bạch Lạc Nhân lại lật trở lại......... Ước chừng gần mười phút, hai người vẫn luôn như đang rán bánh rán, lật qua lật lại.

Cuối cùng, Cố Hải không nhịn được nghĩ thầm thằng nhóc này làm sao không nghe lời như thế hả? Vì vậy mềm không được thì mạnh bạo, đành phải phát một cái lên mông của Bạch Lạc Nhân.

'Một chưởng' của Cố Hải thì sức lực đến mức nào hả? Người bình thường ai chịu nổi đây? ! Bạch Lạc Nhân kêu gào một tiếng, mắt vèo một cái liền mở, trong tròng mắt giống như nhảy ra hai con mãnh hổ, gào khóc hai tiếng cào vào mặt của Cố Hải.

Lúc này Cố Hải mới ý thức được mình dùng sức quá lớn, vội vàng đưa tay lên cặp mông kia cẩn thận từng li từng tí xoa xoa dỗ dành nói,"Được rồi được rồi, đừng đánh, cậu ngủ đi."

Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân càng ngày càng ảm đạm mơ hồ, rất nhanh thì lại say ngủ.

Nửa đêm, Cố Hải bị lạnh mà tỉnh, nhìn người bên cạnh, vù vù ngủ, phải nói là rất say! Trên người giống như một con ốc sên, chất đống cao phải đến nửa mét, một cái chăn to đùng đều bị cậu ta đoạt lấy.

Tình huống như vậy mấy đêm trước cũng từng xảy ra rồi, Cố Hải phát hiện bình thường Bạch Lạc Nhân lơ mơ không ý thức mà cướp chăn. Bạn nói xem, nếu cậu ấy lạnh thì không sao hết, nhưng toàn bộ chân đều lộ ở bên ngoài, cái chăn to đùng thì được cậu ta cõng trên lưng, có đắp hay không thì cũng như nhau, vậy cậu ta cướp chăn làm cái gì hả?

Giống như mấy đêm trước, Cố Hải đem chăn mở ra, đắp kín cho Bạch Lạc Nhân, vừa kéo chăn cho bản thân.

Sau đó, Cố Hải phát hiện Bạch Lạc Nhân lại nằm sấp ngủ!

Cố Hải tự hỏi, trước đây hơn mười năm Bạch Lạc Nhân đều ngủ như thế hay sao? Chưa từng có ai quản cậu ta hay sao? Cả đêm ngủ đều phơi ra như thế, còn nằm sấp ngủ nữa, còn có thể cao lớn như vậy hả? Thực sự là kỳ tích y học. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Lạc Nhân cũng từng nói qua, từ nhỏ cha mẹ cậu ta ly hôn, từ trước đến nay cậu đều sống với ba cậu, một người đàn ông làm sao chăm sóc trẻ con tốt được? Cố Hải còn ngủ chung với mẹ ba bốn năm liền, khẳng định từ nhỏ Bạch Lạc Nhân đã phải ngủ một mình, không phải vậy sao có thể như thế này chứ?

Nghĩ như vậy, Cố Hải cũng không tốn sức kéo Bạch Lạc Nhân lật mình, trực tiếp kéo cánh tay cậu ôm vào trong ngực.

Tôi xem cậu còn có thể lật mình không? !

Bây giờ Bạch Lạc Nhân ngủ đặc biệt say, Cố Hải đem cậu ta ôm chặt, một chút phản ứng cũng không có, ù ù hơi thở nóng hổi đều phả lên mặt của Cố Hải.

Cố Hải nhìn đôi má gần trong gang tấc, càng ngắm càng thấy đẹp, càng ngắm càng thấy đáng yêu động lòng người, rốt cuộc dùng một ngón tay chạm vào.

Sau đó cậu ta tự mình sửng sốt.

Mình là đàn ông con trai mà đêm hôm lại đi giở trò lưu manh với một thằng đàn ông con trai khác.?

Mình thích cậu ta có chút quá không nhỉ?

Cố Hải phát hiện, mỗi lần ở bên cạnh Bạch Lạc Nhân, trái tim sẽ không thể hoạt động bình thường được. Trong người như có hai chế độ hoạt động, một chế độ khi ở cùng những người khác, khi ở cùng Bạch Lạc Nhân liền tự chuyển sang chế độ khác, sao muốn đổi là đổi chứ, thật là bất con mẹ nó thường.

Sáng sớm, Bạch Lạc Nhân chậm rãi tỉnh ngủ, sau đó phát hiện mình đang ngủ ở trong lòng Cố Hải.

Mẹ nó, lại ôm tôi!

Bạch Lạc Nhân vừa muốn tung một đấm qua, tay liền dừng lại trên không.

Tên nhóc này ngủ nhìn thật an lành, ngủ thật say, chỉ còn thiếu nước nhét vào trong nôi thôi. Ai có thể nhìn thấy bộ dạng ngây thơ , trong sáng của một tên nhóc khôi ngô như vậy mà có thể ra tay đánh chứ!

Bạch Lạc Nhân trố mắt nhìn một hồi, trong đầu nảy ra suy nghĩ kỳ quái, tên này ngủ rồi lại rất thu hút, nếu cứ vĩnh viễn không tỉnh lại thì tốt biết bao nhiêu.......

Tiểu ác ma trong lòng Cố Hải nhảy ra kêu gào: "Oa a a a! Vĩnh viễn không tỉnh không phải chính là đã chết rồi sao!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện