Thượng Ẩn

Vỡ Bình Dấm Chua Lâu Năm!


trước sau

"Đúng rồi, cậu còn chưa nói mặt mũi cậu bị làm sao đó?"

Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ bĩu môi,"Đụng vào cây cột bóng rổ."

Dương Mãnh vừa lo lắng vừa vui vẻ,"Không phải là... Cậu chơi bóng thì chơi bóng đi, không có việc gì đi qua đâm vào cây cột bóng rổ làm gì hả?"

Dứt lời, lấy tay sờ sờ chỗ rách khóe miệng của Bạch Lạc Nhân, sau đó tự mình nhe răng rít không khí, đau xót mà rít rít, giống như người bị thương là cậu ta vậy.

"Tên béo lớp tôi đụng phải tôi một cái, tôi không có đứng vững."

"Bao nhiêu kg hả?"

"Khoảng 100 kg đấy!"

Dương Mãnh nóng nảy,"Đội trưởng đội bọn họ có phải mắt không tốt không? Gần 100 kg vẫn để cho ra sân, không phải rõ ràng là đang muốn đả thương người khác hay sao? Cậu nên đòi tiền thuốc men cho tôi!"

Dương Mãnh nói xong câu đó, toàn bộ thế giới đều yên lặng, cậu ta cảm giác cây liễu bên cạnh cũng như bị đóng một tầng băng. Lại nhìn người bạn thân vẫn còn chưa lên tiếng, khuôn mặt giống như quét qua một lớp sơn dầu đen.

Vưu Kỳ muốn cười lại không dám cười, nhịn đến mức khóe miệng giật giật.

Dương Mãnh liếc mắt nhìn Cố Hải, người này cũng đang nhìn mình, Dương Mãnh nhịn không được đánh rùng mình một cái, người anh em này như thế nào lại giống như 'phụ thân Diêm Vương' vậy nhỉ?

"Nhân Tử, Vị bên cạnh này là ai vậy hả?" Dương Mãnh nhỏ giọng hỏi.

Bạch Lạc Nhân ngắn gọn đáp lại hai chữ,"Đội trưởng."

Ặc... . Dương Mãnh trợn tròn mắt, chỗ yết hầu giật giật, tính thăm dò lên tiếng chào hỏi Cố Hải.

"Cái kia, xin lỗi, lời vừa rồi cậu coi như không có nghe thấy nhé."

Cố Hải nheo đôi mắt lại, ánh mắt sắc bén quét sang Dương Mãnh, trong nụ cười lộ ra vẻ đằng đằng sát khí.

"Tôi là Cố Hải, xin chào, mỹ nữ."

Dương Mãnh nổi đóa,"Mắt cậu tinh thật, tôi là nam."

Cố Hải cười cười xin lỗi,"Thật không? Tôi thực sự không nhìn ra."

Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải,"Mắt cậu bị gì hả?"

Cố Hải không nhẹ không nặng trả lời một câu,"Mắt tôi có không tốt cũng có thể nhìn thấy người khác, không giống một vài người, ngã một cái thì mắt cũng lé theo."

Mặt của Bạch Lạc Nhân lập tức âm u, giọng nói cũng đột nhiên lạnh lẽo.

"Cố Hải cậu vừa phải thôi! Không phải Dương Mãnh chỉ nói đùa thôi hả? Làm sao cậu có thể làm tổn thương cậu ấy như thế hả? Cậu ấy không chơi bóng rổ cùng chúng ta làm sao biết được cậu là đội trưởng hả?"

Trong lòng Cố Hải như là có một vò dấm chua lâu năm, bị người khác đạp cho một cái thủng ra một lỗ, dấm chua bên trong ào ào tất cả đều chảy hết ra, ngâm trong lòng Cố Hải vô cùng chua xót.

Cậu ta vừa ngầm làm tổn thương tôi một câu, cậu không nói gì. Bây giờ tôi nói đùa một câu với cậu ta, cậu nhìn cái dáng vẻ để bụng của cậu này!

Được, cậu chê tôi chướng mắt đúng không? Ông đây không thèm ở đây lề mề với cậu nữa!

Cố Hải đem quần áo Bạch Lạc Nhân đột nhiên ném tới trên người cậu, một cũng không nói liền xoay người rời đi.

"Không phải là, người anh em này sao tính khí lại đáng sợ như vậy hả?" Vẻ mặt Dương Mãnh không thể hiểu được.

Bạch Lạc Nhân trầm mặt không lên tiếng.

Dương Mãnh tính quay sang Bạch Lạc Nhân dò hỏi,"Không sao chứ?"

"Không có việc gì, không cần để ý tới cậu ta!"

... .

Bạch Lạc Nhân lết gần hết nửa tiết học mới về được, nửa bên mặt trái đều sưng lên, đặc biệt vùng gần xương gò má, một tảng lớn tím bầm.

Cố Hải chỉ liếc mắt một cái liền hối hận, vừa rồi cậu nói rất hùng hồn, người này không đáng đau lòng, cậu ta đau
thế nào kệ cậu ta, sau này chuyện của cậu ta tự mình đi mà quản. Nhưng nhìn thấy bộ dáng này của Bạch Lạc Nhân, trong lòng Cố Hải lập tức thay đổi, mày tức giận gì với cậu ấy chứ hả? Người nào bị đụng phải đến như vậy mà tâm trạng còn có thể tốt được? Mày không thể nhường cậu ấy một chút hả? Mày nhìn cậu ấy một cái xem, mày không an ủi lấy một câu còn nhăn mặt khó chịu cái gì? Mày đúng là không có tình người mà?

Cố Hải còn đang rầu rĩ, Bạch Lạc Nhân từ trong ngăn bàn lấy ra một cái ví tiền ném tới trên bàn học của Cố Hải.

"Của cậu."

Hai chữ vừa lạnh vừa cứng.

Cố Hải hiểu được Bạch Lạc Nhân vẫn còn đang rất bực bội!

Cậu vẫn còn tức giận? ... . . Nhiệt độ trong lòng Cố Hải lại giảm, cậu bực bội cái gì hả? Bực bội tôi làm tổn thương bạn bè cậu một câu hả? Tôi vừa mới tính khoan dung cậu một lần, cậu vẫn còn ngang ngược nữa hả? Được! Có bản lĩnh cậu đừng có nói chuyện với tôi, tôi xem hai ta ai cứng hơn ai.

Lúc Bạch Lạc Nhân đem ví tiền ném qua, tâm tình vẫn còn đang rất khó chịu. Lời của giáo viên nghe đều không vào, thế nhưng đối với âm thanh sau lưng đặc biệt mẫn cảm, Cố Hải tằng hắng một cái hoặc di chuyển cái bàn một chút, thần kinh của cậu sẽ lập tức căng thẳng, cũng rất lâu rồi mới lại căng thẳng như thế này.

Vì mau mau chịu đựng qua hai tiết học này, Bạch Lạc Nhân quyết định ngủ.

Kết quả, vừa mới nằm xuống đột nhiên suýt xoa một hơi.

Bàn học quá cứng, Bạch Lạc Nhân đã quên má trái của mình đang bị thương, cứ như vậy dán ở trên mặt bàn cứng, đau đến thắt ruột. Cậu ta vội vàng điều chỉnh tư thế một chút, kết quả ngón tay lại đâm vào khóe miệng bên phải, đau đớn đến thở không ra hơi. Nhưng cậu ta cứ thế cũng không nhíu lông mày một cái, cứ như vậy gắng gượng mà chịu đựng.

Nhất cử nhất động này, Cố Hải hiển nhiên đều nhìn thấy hết.

Mỗi lần Bạch Lạc Nhân di chuyển, động một cái, tim của cậu lại như ngừng đập. Nhưng cậu là người không chịu khuất phục! Trước đây cha cậu ta đẩy cậu ta ngoài cửa sổ có chết cậu cũng không chịu khuất phục, chút chuyện nhỏ này đã là cái gì hả? Bạch Lạc Nhân có thể chịu được đau nằm ở đó, cậu ta làm sao không thể lạnh lùng mà ngồi ở phía sau chứ hả?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện