Thượng Ẩn

Lại Một Lần Nữa Không Băng Bó.


trước sau

Sau khi tan học, Bạch Lạc Nhân trực tiếp đi ra khỏi phòng học, không chờ Cố Hải cùng đi giống như ngày thường nữa, giống như người này hoàn toàn không tồn tại, phong độ lanh lẹ mà đi xuống lầu dưới, ngay cả một cái ngoái đầu cũng không hề.

Cố Hải cưỡi trên xe của mình, lắc lư chậm rãi đi ở phía sau.

Bác gái quét đường thấy Bạch Lạc Nhân cười cười ngừng động tác trong tay.

"Bác nhớ là mấy ngày trước cháu vẫn đi xe đạp đi học mà! Sao hôm nay lại đi bộ hả?"

Bạch Lạc Nhân nặn ra một nụ cười,"Xe bị hỏng ạ, tiện thể rèn luyện thân thể một chút ạ."

Ai ngờ bác gái này không chỉ có trí nhớ tốt, hơn nữa mắt rất nhanh nhẹn, Bạch Lạc Nhân vừa mới dứt lời, bác gái liền chỉ vào phía sau Bạch Lạc Nhân nói,"Nào có bị hỏng? Không phải tên nhóc kia đang đi hay sao?"

Bạch Lạc Nhân không quay đầu lại, má trái bị thương càng cứng ngắc.

"Bác nhìn nhầm rồi, không phải chiếc xe đó."

"Không thể nào." Bác gái cười đến sang sảng, "Cho dù xe thay đổi, dù sao thì tên nhóc kia cũng không đổi được mà? Tuyệt đối không sai, mỗi ngày bác đều nhìn thấy cậu ta chở cháu đi học mà."

Lúc này Bạch Lạc Nhân mới liếc mắt nhìn Cố Hải.

Cố Hải cố ý chuyển ánh mắt sang chỗ khác, thể hiện dáng dấp kiệt ngạo bất chấp.

"Au u, mặt mũi làm sao thế hả?"

Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua chỗ khác, vừa lúc má trái quay về phía bác gái, lúc này bác gái mới phát hiện mặt của Bạch Lạc Nhân bị thương.

"Không có việc gì, bác gái, bác làm việc, cháu đi trước đây."

... . . . .

Đã đi được nửa đường, Cố Hải phát hiện chân trái Bạch Lạc Nhân có chút khập khiễng, đi càng nhanh càng lộ rõ. Đặc biệt lúc vội vàng băng qua đường, lẫn trong đám người đi lại, gần như đang bị đau.

Dây cung Cố Hải liều mạng kéo căng, cuối cùng vẫn bị cắt đứt.

Cậu dùng lực đạp hai cái, rất nhanh đi đến trước mặt của Bạch Lạc Nhân, phanh xe lại, trực tiếp trực tiếp đem xe quăng ở bên đường.

"Làm gì thế hả?" Bạch Lạc Nhân nheo lông mày.

Cố Hải ngồi xổm người xuống, không nói lời gì mà vén ống quần Bạch Lạc Nhân lên.

Một tảng lớn thâm tím, máu thậm chí đã đông lại, thịt non bên trong hở ra.

Cố Hải đứng lên, đem xe nâng lên, trầm giọng ra lệnh,"Lên xe!"

Bạch Lạc Nhân giống như không nghe thấy, mặt lạnh đi qua người Cố Hải.

Một tay Cố Hải kéo Bạch Lạc Nhân lại, bởi vì dùng sức quá mạnh Bạch Lạc Nhân suýt nữa ngã xuống mặt đất.

"Cậu định làm gì hả?" Bạch Lạc Nhân nổi giận.

"Tôi bảo cậu lên xe!" Cố Hải quay sang Bạch Lạc Nhân rống to hơn.

Hai người giằng co mấy giây, ai cũng không nói lời gì nữa ánh mắt Bạch Lạc Nhân thay đổi cuối cùng vẫn lên xe.

Trên đường không nói gì, mãi cho đến cửa nhà Bạch Lạc Nhân đi vào, Cố Hải thì quay đầu đi.

Bạch Lạc Nhân từ trên xe bước xuống vốn tưởng rằng Cố Hải sẽ kiên trì đi theo vào, ai ngờ cậu ta thật sự đi.

... . . . .

"Ba, con về rồi."

Bạch Hán Kỳ thấy Bạch Lạc Nhân một trận sửng sốt, bát trong tay suýt chút nữa rơi.

"Con trai, mặt mũi làm sao thế hả?"

Bạch Lạc Nhân thản nhiên đáp lại một câu không có việc gì, trầm mặt đi vào phòng, Bạch Hán Kỳ đi theo ở phía sau.

Đem tình huống
dò hỏi rõ năm rõ mười, Bạch Hán Kỳ mới yên lòng, nghĩ trong nồi còn đang hầm đồ ăn, lại cuống cuồng vội vàng chạy ra ngoài.

Một mình Bạch Lạc Nhân ở trong phòng, nghĩ như thế nào cũng thấy khó chịu, rốt cuộc Cố Hải nổi điên cái gì? Không phải chỉ nói cậu ta một câu thôi hay sao? Tính tình khó coi vậy hả? Không vào thì thôi, muốn đi đâu thì đi, dù sao cậu ta cũng có tiền, không chết đói được!

"Nhân Tử, đi ra ăn cơm." Bạch Hán Kỳ ở bên ngoài gọi.

Bạch Lạc Nhân hướng ra phía ngoài hô,"Con không đói bụng, ba ăn đi!"

Bạch Hán Kỳ lại chui vào buồng,"Sao lại không đói bụng? Đại Hải đâu? Đại Hải không cùng còn về hả?"

"Cậu ta chết rồi!"

"Chết?" Sắc mặt Bạch Hán Kỳ biến đổi,"Cái gì mà chết với sống hả?"

"Được rồi, ba, không cần quan tâm đến cậu ta, ba đi ra ngoài ăn đi. . . . ." Bạch Lạc Nhân đẩy Bạch Hán Kỳ đi ra ngoài.

Bạch Lạc Nhân mở máy vi tính ra chơi không được bao lâu, chợt nghe thấy âm thanh khách khí quen thuộc truyền đến.

"Chú, hôm nay cơm có gì ngon không? Sao hôm nay không chờ cháu ăn cùng vậy?"

Bạch Hán Kỳ đáp lại một câu quá mức bình thường,"Nhân Tử nhà ta nói cháu chết rồi."

Cố Hải,"... . ."

Bạch Lạc Nhân hùng hổ đi ra ngoài, lòng bàn chân như đánh lửa với mặt đất.

"Ai cho cậu tới? Không phải cậu không thèm để ý tới tôi hay sao?"

Cố Hải lại khôi phục vẻ mặt gian trá tươi cười,"Tôi cũng không chủ động để ý tới tới cậu! Là cậu tự mình nghĩ như vậy, tôi chạy đến đây với chú tôi với bà nội tôi, bà nội, có đúng hay không hả?"

"Đúng, đúng."

Bà nội Bạch đã triệt để không phân rõ ai là cháu của bà.

Bạch Lạc Nhân xoay người trở về buồng, khóe miệng sứt mẻ, rõ ràng mang theo tí xíu vui vẻ cố giấu nhưng không giấu được.

Cố Hải đi vào theo, thuận tay đem một túi thuốc ném tới trên giường Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân mới biết cậu ta lúc nãy đạp xe đi đâu.

"Tôi lấy thuốc ở phòng y tế, tại sao cậu lại mua?"

"Cậu đi cùng người khác xuống phòng y tế lấy thuốc, cái này là tôi mua cho cậu, có thể giống như hay sao?"

Nói xong, động tác nhanh nhẩu từ cặp sách Bạch Lạc Nhân móc ra túi thuốc kia, ném tất cả vào trong thùng rác, ngay cả băng cá nhân cũng không để lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện