Thượng Công Chúa

Chương 107


trước sau


Kim Lăng Lý phủ là nơi mà toàn bộ thế gia của Kim Lăng hướng tới.

Được đứng trong thư phòng của Lý Công lại càng đáng để khoe khoang đắc ý.
Nhưng hôm nay lại có một nữ tử cầm kiếm xông vào.

Tuy nàng là công chúa nhưng ngày xưa nàng chỉ được Lý gia coi như công cụ.

Lý gia bên ngày cũng chưa từng có người nghiêm túc đánh giá nàng.

Ấy vậy mà sau khi nghe xong nàng nói những lời này thì Lý gia không thể tiếp tục coi nàng như một thứ công cụ liên hôn đơn thuần được nữa.
Lý Công đứng trước kệ sách, chậm rãi xoay người, nhìn về phía đứa cháu ngoại đang hùng hổ trước mặt.

Mộ Vãn Diêu kiều diễm, trên người là ung dung quý khí trời sinh đã có.

Lúc Lý Công đánh giá nàng thì kỳ thật nàng cũng thấp thỏm, ánh mắt cũng đang đánh giá người ông ngoại này của mình.
Lý Công là ông ngoại nàng, năm nay đã sáu bảy chục tuổi, hai mái hoa râm, khuôn mặt quắc thước, vóc người cực gầy.

Nhưng Lý Công lại chỉ nhìn nàng với đôi mắt lạnh lẽo, thuần túy mang theo đánh giá.

Đây là một vị lão nhân sáng suốt, không hề hồ đồ, ông ta sẽ không dễ dàng tin ngay những gì nàng nói.
Mộ Vãn Diêu ngẩng cao đầu, cũng không bị dọa sợ.
Lý Công nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, tôi tớ lúc này mới xông tới, sợ hãi xin tha, nói bọn họ không ngăn được công chúa.

Mộ Vãn Diêu khinh thường mà xì một tiếng, còn Lý Công thì đạm mạc nói đem đám hộ vệ thất trách đánh 20 mươi trượng rồi đuổi ra khỏi Lý gia.

Bản thân ông ta thì ôm sách ngồi trước bàn.
Nghe thấy Lý Công trực tiếp đuổi người ra khỏi Lý gia, mắt Mộ Vãn Diêu hơi giật giật một chút.

Kim Lăng là đại bản doanh của Lý gia, một khi đã bị đuổi khỏi đây thì sẽ chẳng ai dám thuê những người này.
Đây đúng là cắt đường sống của người ta mà.

Thật tàn nhẫn.
Lý Công nhìn biểu tình của nàng rồi đạm mạc nói: “Sao, công chúa điện hạ mềm lòng ư? Mềm lòng thì không chơi chính trị được đâu.

Tiểu cô nương mềm lòng thì không bằng sớm gả chồng, sinh con để người khác gánh vác thay mình, còn ngài tiếp tục làm công chúa kiêu ngạo là được.”
Mộ Vãn Diêu lập tức cãi: “Ta không mềm lòng! Tôi tớ của Lý gia mà ngài còn chẳng thèm để ý thì ta để ý làm gì? Từ nhỏ ta lớn lên trong cung, đã thấy nhiều cung nhân và tôi tớ bị đánh chết.

Nếu mềm lòng thì ta đã sớm mềm lòng, hà tất phải đợi tới bây giờ? Hôm nay ta đến để bàn đại cục và chính vụ với ngài.

Chẳng lẽ ngài cho rằng sống chết của mấy kẻ tôi tớ có thể khiến ta lui về sau ư?”
Ánh mắt nàng trong veo, sáng ngời, nàng tiến lên một bước, đứng giữa thư phòng sáng lạn nói: “Đến hôm nay rồi ta sẽ không lùi một bước.”
Lý Công nhìn nàng chăm chú thật sâu sau đó mới nhàn nhạt nói: “Cho nên ngài không chịu liên hôn ư? Năm đó Lý gia duy trì ngài đã nói rõ điều kiện là để ngài liên hôn.

Chẳng lẽ hiện tại điện hạ cứng cáp rồi lại muốn đổi ý ư?”
Mộ Vãn Diêu trả lời một cách mỉa mai: “Trước khác nay khác.

Năm đó các người khinh ta niên thiếu không hiểu chính sự nên hấp tấp giúp ta quyết định, vậy ta có thể làm gì? Mà nay ta cũng không phải đổi ý, chỉ là thế cục đã đổi, Lý gia lâu không ở Trường An, rời xa chính trị lâu nên không rõ tình hình nữa.

Thiên hạ này chung quy vẫn là do triều đình quản, những quyết sách ngài đưa ra hôm nay đã không còn cần thiết nữa.
Ta vẫn nói như cũ: Ta gả chồng hay không cũng chẳng sao, dù sao thì ta là công chúa, các người cũng chỉ muốn liên hôn.

Sau khi gả mà ta không thích Vi Cự Nguyên thì có thể dưỡng mấy tên trai lơ, Vi gia cũng sẽ chẳng thể nói gì.

Chẳng qua lòng ta hướng về ngoại công, không muốn Lý gia gặp hại cho nên mới tới Kim Lăng giải thích.

Rốt cuộc đây cũng là nhà mẹ đẻ của ta, làm sao ta có thể nhìn nhà mẹ đẻ của mình giẫm lên vết xe đổ rồi bị nuốt hết chứ?”
Lý Công lặng yên một lúc lâu.

Theo như lời Mộ Vãn Diêu thì hiện tại Lý gia có một khuyết điểm lớn, đó chính là rời xa trung tâm chính trị quá lâu nên khó đoán được tình thế hiện tại.

Trong lời nàng có vài phần thật giả, Lý Công cũng không quá xác định.

Ông ta hỏi: “Sao Lý gia và Vi gia liên hôn lại rơi vào kết cục bị nuốt hết?”
Mộ Vãn Diêu thả lỏng, biết đối phương đã bắt đầu dao động.

Nhưng nàng nhắc nhở mình không thể đắc ý, nhất định phải vững vàng, khí thế ổn định để đè ép đối phương.

Một khi nàng lộ ra chút nhút nhát thì sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Ông ngoại nàng đã chơi trò chính trị vài chục năm vì thế nàng không hề dám đi loạn, chỉ có nửa thật nửa giả mới có thể dỗ dành đối phương thuận theo.
Nàng mặt không đổi sắc nói: “Lúc trước Lý gia chưởng quản biên quân phương nam thì chính là thế gia đệ nhất, chẳng ai dám nói gì.

Lúc sau Lý gia bại mà lui về Kim Lăng, mấy năm nay dần dần có thế lực của Tam ca tức là Nam Dương Khương thị nổi lên thay thế địa vị của Lý gia năm đó.

Khương thị nhất tộc gần Quan Trung, là thế gia phương bắc, vốn có thể dễ dàng nhúng tay vào nhiều việc.

Lý gia buông binh quyền, đương nhiên sẽ có người muốn tiếp nhận.

Mà người này chính là mẫu tộc của tam ca.

Bọn họ dựa vào binh quyền, mấy năm nay cùng Thái Tử tranh vị trí kia, đến phụ hoàng cũng chẳng thể nói gì.”
Lý Công xì một cái nói: “Phụ hoàng của ngài già rồi.”
Mộ Vãn Diêu gật đầu nói: “Ngoại đại công nói không sai.

Từ khi mẫu hậu mất, thân thể phụ hoàng đã không bằng trước.


Năm vừa rồi ông ta đã thả lỏng áp chế Lý gia, cũng chẳng còn tinh lực đi áp chế Nam Dương Khương thị như hồi trước nữa.

Nhưng thế gia dù sao vẫn là tâm bệnh của ông ấy, đương nhiên ông ta sẽ không ngồi nhìn Khương thị phát triển và trở thành Lý gia năm đó.

Hiện tại thủ đoạn của ông ta uyển chuyển hơn nhiều, so với thủ đoạn như sét đánh trước kia thì hiện tại ông ấy thích mượn tay người khác hơn.
Lúc đám sứ thần ở Trường An có qua lại với tam ca, triều đình chẳng nhẽ không biết? Chờ đám sứ thần vừa đi triều đình mới dùng cớ này để cấm cửa tam ca trong nhà.

Sau đó Thái Tử điện hạ mới thu được binh quyền của Trường An, phụ hoàng cũng mượn tay đại ca điều động cấm vệ quân bắc doanh.

Chung quy phụ hoàng vẫn hướng về Thái Tử, giúp đại ca thu phục binh quyền, không để tam ca độc đoán uy hiếp Thái Tử nữa.”
Lý Công trầm tư hồi lâu, nghĩ thầm chẳng lẽ hoàng đế thật sự dùng thủ đoạn mềm mại, không hề như sét đánh ư? Đây vẫn là vị hoàng đế khiến Lý gia phải kiêng dè sao? Chẳng lẽ lão hoàng đế cuối cùng cũng già rồi…… Hoặc ông ta vì A Noãn mà mềm lòng ư?
A Noãn qua đời ông ta mới tỉnh ngộ sao? Thật nực cười.
Lý Công đạm mạc hỏi: “Nhưng cái này thì liên quan gì tới Lý gia?”
Mộ Vãn Diêu cao giọng nói: “Lý gia năm đó chẳng phải chính là Khương thị hiện tại sao? Khương thị hiện tại chẳng phải chính là Lý gia trong tương lai sau khi liên hôn với Vi gia ư? Phụ hoàng không cho thế gia phát triển an toàn, các người lại cố tình muốn phát triển an toàn, đây chẳng phải cố tình để lại cái đinh trong mắt phụ hoàng ư? Ngoại đại công đã chẳng còn hứng thú liên hôn với hoàng thất, ngài cũng biết hoàng quyền đáng sợ nên không muốn đối địch nữa.

Vậy chẳng nhẽ ngài lại muốn cùng hoàng quyền va chạm một lần nữa ư? Năm đó đã bị buộc về Kim Lăng, nếu lại đánh một lần nữa thì sợ là Lý gia sẽ chẳng còn nữa đâu.”
“Làm càn!” Lý Công vỗ bàn tức giận quát.
Mộ Vãn Diêu lại từng bước ép sát, ánh mắt mỹ lệ sáng ngời như có ngọn lửa nhìn chằm chằm đối phương: “Ngoại đại công! Thế gian này cuối cùng chỉ có hoàng quyền là tối thượng! Thế gia có mạnh đến đâu cũng phải nhường đường.

Trừ phi các người muốn mưu phản, tự mình xưng đế…… nhưng sau khi xưng đế thì chính các người sẽ trở thành hoàng quyền mới! Phụ hoàng đang thu nạp hoàng quyền, gia cố hoàng quyền.

Đám thế gia Trường An ra vẻ đáng thương không chịu xuất đầu, chẳng lẽ chúng ta lại xuất đầu để bị nghiền nát ư?
Vì sao Vi gia lại đồng ý để Vi Cự Nguyên thành thân với ta? Bởi vì Vi Cự Nguyên chỉ là một đứa con vợ lẽ, nói khó nghe thì hắn chính là do ngoại thất sinh ra! Với xuất thân này Vi gia có thể từ bỏ hắn bất kỳ lúc nào.

Nếu ở giữa xảy ra sai lầm gì thì Vi gia chỉ mất một Vi Cự Nguyên là có thể bo bo giữ mình.

Còn Lý thị sẽ phải bỏ cái gì? Bỏ ta ư?
Nếu từ bỏ ta thì Lý gia sẽ chẳng còn chút liên hệ gì với chính quyền trung ương nữa! Hiện tại Lý gia được thái bình là vì có ta! Ta ỷ lại vào Lý thị còn hoàng thất cũng thông qua ta để khống chế điều chỉnh quan hệ với đám sĩ tộc phương nam.

Nếu từ bỏ ta vậy chẳng lẽ Lý gia định hoàn toàn quyết liệt ư? Lý gia bại chạy về Kim Lăng mới vài năm, còn chưa tĩnh dưỡng tốt mà đã có tự tin quyết tuyệt ư?
Mọi người nên tin tưởng ta, nên cho ta ủng hộ để thế gia phương nam cũng dựa vào đó mà xây dựng lực lượng.

Ta hiểu Lý gia muốn về Trường An, nhưng hiện tại…… Ít nhất trong lúc phụ hoàng còn đương quyền thì đây không phải việc khả thi.

Đợi tới khi Thái Tử thượng vị …… Thái Tử là người tin tưởng thế gia nên đến khi đó chúng ta sẽ có cơ hội!”
Mộ Vãn Diêu đĩnh đạc nói, tiếng như châu ngọc, lúc này nàng đã không còn là con rối để Lý gia tùy ý khống chế nữa rồi.
Lý Công ngơ ngẩn nhìn nàng, thấy trong mắt nàng toàn là tự tin khi nói về thế cục, thậm chí còn thêm cả phân tích của bản thân nữa.

Với những gì nàng nói thì ít nhất có thể thấy phán đoán của nàng là chính xác.

Trong lúc hoảng hốt, Lý Công như thấy được bóng dáng con gái mình trên người nàng.

Lúc con gái ông ta còn chưa gả cũng tự tin như vậy.

Con bé cũng luận bàn anh hào, luận bàn thế cục thiên hạ như thế……
Lý Noãn là nữ lang kiêu ngạo cỡ nào!
Khi còn là thiếu nữ nàng luận bàn về anh hào trong thiên hạ, tình cờ bị hoàng đế lúc đó còn là hoàng tử đi vi hành nghe được.

Người kia năm đó cầu thú Lý Noãn nhưng Kim Lăng Lý thị lại do dự không biết có nên hợp tác với ông ta không.

Lúc ấy chính Lý Noãn đã chạy đến thư phòng, đứng đúng chỗ Mộ Vãn Diêu đứng bây giờ đĩnh đạc tự tin nói nhất định có thể phò tá vị hoàng tử kia lên ngai vị, nhất định có thể giúp Lý thị cường thịnh……
Bỗng nhiên đã qua ba mươi năm!
Ba mươi năm!
Lý Công còn tưởng rằng đời này sẽ chẳng còn được nhìn thấy thần thái của con gái năm đó nữa.
Lúc này Mộ Vãn Diêu nói: “Cho nên ta không thể gả!”
Tiếng của nàng hòa vào tiếng của Lý Noãn trong ký ức của Lý Công.

Lúc đó Lý Noãn nói —— “Cho nên con nhất định phải gả!”
Mộ Vãn Diêu nói xong điều này lại chẳng thấy động tĩnh gì.

Lòng nàng có chút hoảng, xoay người nhìn Lý Công lại thấy ông ta đang ngơ ngác nhìn mình, mắt lộ ra mỏi mệt.

Nháy mắt ông ta như già đi mười tuổi.
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, nhẹ giọng hỏi: “Ngoại đại công…… Ngài làm sao vậy? Ta nói sai cái gì rồi sao?”
Lý Công thu lại tâm tình hỗn loạn của mình, dùng tay áo che lại biểu tình.

Lúc ngẩng mặt lên ông ta đã khôi phục lại bình tĩnh, sau đó ông ta mỏi mệt nói: “Cho nên ngài không muốn Lý thị và Vi thị liên hôn là vì cảm thấy Lý thị không thể thua nổi.

Ngài hy vọng chúng ta tiếp tục cùng ngài hợp tác, hỗ trợ ngài để ngài giúp Lý gia cứu vãn thế cục Trường An.

Ngài nghĩ hay nhỉ…… nhưng cuối cùng thì ngài cũng chỉ là một nữ lang, rốt cuộc vẫn phải gả cho người khác, sinh con đẻ cái.

Vậy vì sao không trực tiếp nghe theo chúng ta? Chẳng lẽ Vi Cự Nguyên mà cậu ngài chọn không hợp ý ngài ư? Vị hôn phu chúng ta chọn cho ngài cũng không kém, kết thân chứ có phải kết thù đâu mà sợ.”
Mộ Vãn Diêu nhẹ giọng nói: “Vi Cự Nguyên rất tốt.

Ta và hắn hợp tác…… Kỳ thật cũng hòa thuận.

Ta biết Lý gia tuy muốn mượn ta liên hôn nhưng cũng hy vọng ta có được hạnh phúc.

Rốt cuộc ta là nữ nhi duy nhất của mẫu thân, ngài là ông ngoại của ta nên đương nhiên sẽ không muốn ta phải thương tâm sống nốt quãng đời còn lại……
Nhưng ta là một vị công chúa hòa thân trở về, ta đã nhìn thấu hôn nhân, cũng chẳng có hứng thú gì nữa.

Ta và Lý gia cột vào nhau, vinh hoa hay tổn hại đều cùng chịu.

Không bằng ngoại đại công nghỉ ngơi lấy sức, Lý gia hiện giờ…… Không nên xuất đầu.

Để các thế gia khác xuất đầu còn chúng ta xem diễn là được.


Ngoại đại công mà không tin phán đoán của ta thì chúng ta có thể đánh đố.

Phụ hoàng nhất định sẽ thu thập mẫu tộc của tam ca.”
Lý Công trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ngài ở Kim Lăng ở thêm hai ngày đi, ta muốn nghe kỹ về tình huống ở Trường An.”
Sau đó ông ta tự giễu cười nói: “Lâu không động tới trung tâm chính trị nên chúng ta đã trở thành ếch ngồi đáy giếng khiến ngài chê cười rồi.

Hiện giờ chúng ta còn phải dựa vào một nữ oa oa để biết chuyện ở Trường An…… Lý thị ở trong tay ta thật đúng lá quá kém.

Ngày sau xuống hoàng tuyền ta cũng thẹn với liệt tổ liệt tông.”
Mộ Vãn Diêu nghe một lão nhân nói thế thì trong lòng cũng khó chịu.

Nhưng nàng cũng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, biết lần này mình tới Kim Lăng đã đạt được mục đích.

Tâm tình nàng cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn, nhưng vừa thấy Lý Công liếc mắt tới là nàng đã thu lại đắc ý.
Lý Công lắc đầu, nghĩ thầm bao nhiêu vui buồn lộ ra hết, tiểu công chúa vẫn còn non lắm.
Lúc Mộ Vãn Diêu muốn cáo lui Lý Công bỗng nhiên gọi nàng: “Diêu Diêu.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra một chút, hơi nghiêng vai nhìn ông ta.

Nàng thấy lão nhân ôn hòa nói: “Diêu Diêu, đừng trách chúng ta, đừng trách mẫu hậu ngài.

Năm đó đưa ngài đi hòa thân là đắc dĩ.

Sau khi ngài đi rồi mẫu thân ngài lại phát bệnh tim, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng cũng cực kỳ hối hận.

Lúc ấy mẫu thân ngài nói với ta hy vọng Lý gia và hoàng đế sớm kết thúc đấu tranh.

Nàng muốn đón ngài về, mặc kệ Ô Man đưa ra điều kiện gì mẫu thân ngài đều muốn đón ngài trở về.”
Khuôn mặt Mộ Vãn Diêu hơi căng lên, trái tim trong nháy mắt ngừng đập.

Nàng không thèm nghĩ, cũng không dám nghĩ.

Lúc nàng đi hòa thân đã quyết biệt với mẫu hậu, cũng không nghĩ có ngày gặp lại.

Sau đó nàng mượn chuyện bà ta mất để cầu được quay về Trường An…… Nhưng trước sau không có cơ hội hỏi bà ta xem năm đó bà ta có từng hối hận vì đã đưa nàng đi hòa thân hay không?
Thế nhân luôn nói mẫu hậu mềm lòng hơn phụ hoàng nhưng nàng lại thấy bà ta thực tàn nhẫn.

Vì nhị ca, vì một lòng trả thù phụ hoàng mà ngay cả con gái bà ta là nàng cũng bị cuốn vào.
Liệu bà ta có từng hối hận? Ở dưới chín suối biết nàng gặp phải những chuyện đó liệu bà ta có từng hối hận? Chẳng lẽ nhị ca là cốt nhục của bà ấy, còn nàng thì không phải sao? Chẳng lẽ bà ta chỉ yêu thương nhị ca còn nàng thì chẳng là gì ư?
…… Mẫu hậu, ta quá thất vọng với các người.

Thế cho nên đến bây giờ lúc ngoại đại công nói như vậy ta cũng chẳng biết ông ta có nói thật không hay chỉ đang muốn dựa vào tình thân để lung lạc ta.

Các người thật…… Dối trá, dơ bẩn, âm ngoan…… Mà ta cũng dần trở nên giống các người.
Lý Công lẳng lặng nhìn thiếu niên công chúa đứng trước cửa, thấy nàng quay lại một lúc rồi mỉm cười, trong mắt là ánh sáng lấp lánh.

Nàng nói: “Ta biết.

Mặc kệ ngoại đại công nói là thật hay giả, mẫu hậu nếu có thể yêu ta một phân thì trong lòng ta cũng coi như có chút an ủi.”
Lý Công thấy nàng như vậy thì biết nàng không quá tin.

Lý Công tự giễu cười rồi thở dài nói: “Diêu Diêu, có lẽ ngài trách chúng ta tàn nhẫn.

Nhưng thế gia, và cả người trong thiên hạ này…… Đều là như thế.

Ngài sinh ra trong hoàng thất, lại là cháu ngoại của Lý gia nên rốt cuộc cũng phải đi con đường giống chúng ta.

Lúc trước ngài nói thực hay, thật hù dọa người.

Hiện tại ngài lại lộ ra khiếp sợ…… Diêu Diêu, ngài vẫn nên mạnh mẽ hơn, khéo đưa đẩy hơn một chút mới tốt.”
Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt, nàng nghĩ đến lúc các sứ thần còn ở hoàng đế đã làm chủ để Hàn Lâm Viện và những người tham gia văn đấu cùng biên soạn ba cuốn sách:
《 Trường An nữ nhi hành 》《 Trường An thiếu niên hành 》《 Trường An anh hào lục 》.
Mộ Vãn Diêu si mê nói: “Ta biết ta sẽ giống các người…… Nhưng ta càng muốn làm anh hào hơn.”
Lý Công trầm mặc một chút mới hỏi: “Kể cả

anh hào cũng có phải ai trời sinh đã là anh hào đâu?”
Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng thở dài, gật đầu ngóng nhìn một góc vòm trời bên ngoài cửa sổ ——
Đúng vậy, có ai trời sinh đã là anh hào đâu?

Mộ Vãn Diêu bị Lý thị giữ lại Kim Lăng.

Bọn họ muốn nàng trình bày tỉ mỉ kỹ càng tình hình chính trị ở Trường An hiện tại như thế nào.

Tuy nàng nóng lòng muốn về nhà nhưng vẫn nhẫn nại thuyết phục Lý thị.

Nàng kể lại tình hình ở Trường An hỗn loạn hơn thực tế, cũng nghiêm trọng hơn khiến cho Lý thị quyết định không đi quấy vũng nước đục này.
Còn lúc này ở Trường An lại mưa dầm liên tục.
Trong quán rượu, Vi Thụ đang ngồi trước cửa sổ uống rượu một mình.

Nghe thấy tiểu nhị cất tiếng chào đón nên hắn quay mặt qua và thấy Ngôn Thượng đang được tiểu nhị dẫn lên.

Ngôn Thượng thu ô, nước mưa trên đó bắn ra xung quanh còn chàng thì nghiêng đầu nói nhẹ gì đó với tiểu nhị kia.
Vi Thụ thấy tên tiểu nhị kia đối với mình thì lãnh đạm nhưng với Ngôn Nhị Lang lại cực kỳ nhiệt tâm, không chỉ chủ động giúp chàng cất ô mà còn mang khăn đến cho chàng lau nước mưa trên vai.


Ngôn Thượng thì cảm tạ một hồi, còn một hai phải thưởng tiền cho đối phương.
Lúc tiểu nhị rời đi Vi Thụ cảm thấy cả người đối phương đều lâng lâng, bị Ngôn Nhị Lang làm cho cảm động vô cùng.
Vi Thụ cứ thế lẳng lặng nhìn.
Sau khi lên lầu Ngôn Thượng thấy hắn thì lộ ra nụ cười ôn hòa rồi đi qua.

Cả người chàng văn nhã, thanh tú, khí chất như minh ngọc, thật là quá tốt đẹp.

So với lúc mới quen nhau thì khí chất của chàng càng tốt hơn nhiều.

Vi Thụ nghĩ thầm, thế gian này có người càng quen biết càng không thú vị, nhưng lại có người càng quen lâu càng cảm thấy đối phương tốt.
Ngôn Thượng ngồi xuống, xin lỗi nói: “Lúc tới đây ta gặp Lưu huynh dẫn bắc doanh cấm quân đi qua phố nên nhất thời cảm khái mà cùng bá tánh nhìn nhiều một chút nên mới chậm trễ.

Ta tự phạt một ly xin lỗi đệ nhé.”
Vi Thụ nhìn chàng hỏi: “Dùng rượu tự phạt sao?”
Hắn đương nhiên biết Ngôn Thượng không dễ dàng uống rượu nhưng Ngôn Thượng chỉ hơi ngừng một chút rồi cười nhận mệnh: “Cũng được, rượu thì rượu.”
Dứt lời chàng tự đổ một chén rượu cho mình rồi uống một hơi cạn sạch.

Vi Thụ thấy chàng chịu uống rượu thì trong mắt dâng lên ý cười, biết Ngôn Thượng đang chân thành xin lỗi.
Vi Thụ nói: “Huynh nói Lưu huynh, là Lưu Văn Cát à?”
Ngôn Thượng gật đầu.
Vi Thụ cất giọng như gió mát: “Trong số chúng ta có lẽ chỉ có huynh còn nhớ Lưu Văn Cát.”
Ngôn Thượng an tĩnh một chút, nhẹ giọng nói: “Huynh ấy đi được tới hôm nay quả là không dễ dàng.”
Vi Thụ không thèm để ý mà dựa người vào cửa sổ, cúi đầu nhìn chén rượu của mình nói: “Không có bản lĩnh lại tranh cường háo thắng.

Có hậu quả gì thì tự chịu.

Thế gian này có ai dễ dàng đâu?”
Vi Thụ quen đơn độc, thường là người khác tìm hắn chứ hắn sẽ không chủ động tìm người khác.

Sau khi làm Giám Sát Ngự Sử một thời gian hắn càng thêm quạnh quẽ, độc lai độc vãng, ở trong triều rất bị người ta ghét.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động đưa ra lời bình về Lưu Văn Cát.
Ngôn Thượng nhìn hắn, thấy thiếu niên đã uống đến đỏ mặt, trong mắt có chút mênh mông.

Chàng ước lượng hắn đã uống hơn nửa vò rượu thì hiểu rõ mà thở dài nói: “Cự Nguyên uống nhiều rượu rồi.

Tuổi đệ còn nhỏ sao có thể uống không tiết chế thế được?”
Vi Thụ nói: “Ta không nhỏ, ta đã mười sáu.

Vi gia còn muốn ta đính hôn với công chúa kia kìa, ta còn nhỏ sao?”
Ngôn Thượng không nói gì mà gọi tiểu nhị tới nấu chút canh giải rượu cho Vi Thụ.

Chàng lại bắt đầu bận rộn, đúng là đã quen chăm sóc mọi người bên cạnh mình.

Vi Thụ ngồi đối diện nhìn chàng một hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Ta đi sứ, rời khỏi Đại Ngụy là để phản kháng chuyện liên hôn với công chúa, chẳng lẽ huynh không nên cảm ơn ta ư?”
Ngôn Thượng giật mình hỏi lại: “Đệ muốn ta cảm ơn đệ ư?”
Vi Thụ không nói lời nào.
Ngôn Thượng than nhẹ nói: “Cự Nguyên, tuy đệ còn niên thiếu nhưng trong lòng lại cực kỳ có chủ ý.

Đệ còn nhỏ đã một mình đảm đương một góc trên triều, ta làm gì dám xem thường đệ? Bất kể đệ cự hôn hay có ý nghĩ của riêng mình thì cái đệ muốn cũng không phải một tiếng cảm ơn của ta, mà là sự ủng hộ của ta.

Ta biết lòng đệ có khát vọng, không muốn trở thành quân cờ trong tay người khác.

Một nước đi này của đệ cực kỳ quyết đoán, dù ta ở vị trí của đệ cũng không thể làm tốt hơn.

Nếu đã cắt đứt thì phải dứt khoát…… Vi Thất Lang một khi quyết đoán thì ta quả là không bằng.”
Vi Thụ ngơ ngác nhìn chàng, sau một hồi lâu mới không nhịn được tươi cười, bả vai buông lỏng mà nằm lên bàn lẩm bẩm: “Ngôn Nhị Lang luôn nói chuyện cực kỳ êm tai.”
Ngôn Thượng ôn nhu đáp: “Ta chỉ nói thật.”
Vi Thụ trầm mặc hồi lâu mới mê mang nói: “Nhưng ta làm thế có đúng không? Vì nhảy ra khỏi ván cờ mà ta chủ động đòi đi sứ.

Lần này trời cao đường xa, không biết khi nào mới có thể trở về.

Có lẽ ta sẽ chết ở bên ngoài, có lẽ ta sẽ chẳng thể về Trường An, cũng có lẽ nhiệm vụ không thể hoàn thành nên quan lộ của ta sẽ bị chặt đứt.
Vi gia sắp xếp cho ta vào quan trường nhưng ta biết bọn họ nghĩ cái gì.

Bọn họ chỉ cho rằng ta là một đứa con vợ lẽ, nếu hợp tác tốt với công chúa để Vi gia leo lên hoàng thất thì tiền đồ sẽ rất tốt.

Rốt cuộc thì Lý gia năm đó cũng quá phong quang, thế gia luôn mơ ước được như thế.

Nhưng nếu hợp tác không tốt thì ta sẽ bị vứt bỏ bất kỳ lúc nào, dù sao thì Vi gia cũng chẳng tổn thất gì, ta cũng chẳng phải con dòng chính.
Lão sư muốn ta cưới công chúa cũng chỉ vì sự hợp tác của hai bên.

Ta không biết tình sư đồ giữa chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu thật tình, hay đơn thuần chỉ là lợi dụng.

Vốn ta nên an ổn làm theo sắp xếp của bọn họ…… Chỉ là ta càng ngày càng không phục! Đây vốn không phải con đường ta nên đi!”
Vi Thụ nằm ở trên bàn bỗng dưng ngẩng đầu, khuôn mặt hắn cực kỳ anh tuấn, đáy mắt lại như có băng tuyết lấp lánh, sáng đến kinh người.

Hắn nhìn chằm chằm Ngôn Thượng nói: “Năm trước ta và Ngôn nhị ca đồng thời thi khoa cử, lúc sau lại đồng thời tham gia chế khảo.

Ta là Trạng Nguyên còn Ngôn nhị ca chỉ là một Thám Hoa.

Hơn nữa huynh đạt được vị trí Thám Hoa này lại do được công chúa chỉ điểm rất nhiều.

Tuy ta không nói nhưng biết điện hạ giúp đỡ huynh nên lúc ấy huynh mới có thể gian nan trúng cử.
Ta biết tài hoa của Ngôn nhị ca không nằm ở những thứ đó, ta biết công chúa giúp đỡ huynh là chuyện thường nên cũng không thèm để ý.

Có điều ta vẫn không phục, ta cảm thấy dựa vào cái gì mà huynh lại được điện hạ ưu ái? Ta mới là Trạng Nguyên, lúc sau thi chế khảo ta cũng được phong chính bát phẩm, huynh chỉ là từ bát phẩm.

Ta vẫn luôn hơn huynh một bậc! Khi đó ta cũng rất là khí phách hăng hái!
Nhưng sau đó mọi chuyện không giống nhau nữa…… Huynh dùng một mũi tên giết gia chủ của Trịnh thị, thế nên còn chưa tham gia chế khảo thì triều đình đã tranh đoạt huynh.

Sau đó huynh đột nhiên bái Tể tướng làm thầy, được đương triều Tể tướng nhìn trúng.

Thế là huynh bắt đầu nổi bật ở Trường An này, còn ta lại vì giám sát đủ loại quan lại mà bị người người ghét.
Sau đó sứ thần các nước tới triều cống, huynh dùng một mũi tên ở Nam Sơn mà cột mình và công chúa vào với nhau.

Sau đó huynh đàm phán với Ô Man Vương, giúp Ô Man và Đại Ngụy định ra điều kiện liên minh.

Ở Diễn Binh, một vị quan văn như huynh lại được Ô Man Vương để mắt đưa lên sân khấu.

Chính vì hắn không thích huynh nên mới một hai phải bắt huynh ra mặt cùng đám võ quan lẫn vào một khối.

Trong Diễn Binh đó ta chỉ quản lý lương thảo hậu phương, huynh và Dương Tam Lang ở tiền tuyến.

Dương Tam Lang cực kỳ nổi bật, chỉ bằng mấy chục người đã ngăn được Ô Man Vương, bức đối phương phải đi đường vòng.

Huynh đốt lương thảo của địch, khiến đối phương bị đói.

Lúc phân tích binh lực các nước huynh cũng không hề kém Dương Tam Lang.
Sau đó huynh lập tức vượt ta, trở thành quan thất phẩm.

Huynh trình sổ con, mở đường, định ra việc đi sứ.

Còn ta…… lại bị Vi gia chèn ép, không thể không đi sứ! Hôm nay huynh lại chuẩn bị đi Thục Trung…… Ngôn nhị ca, ta luôn cảm thấy từ khi bắt đầu làm quan huynh luôn đi nhanh và tốt hơn ta.

Vì sao ta lại không bằng huynh chứ?”
Ngôn Thượng lẳng lặng nhìn Vi Thụ.

Hắn chưa bao giờ nói những điều này nhưng nay phải cáo biệt, lại do uống nhiều rượu hắn mới thổ lộ…… Ngôn Thượng nói: “Cự Nguyên, đệ hà tất phải nhìn ta? Đệ có con đường của mình, đệ……”
Vi Thụ nhẹ giọng đánh gãy lời chàng: “Nhưng ta không biết mình đi đường này có đúng không.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ giọng nói: “Ta đi sứ thật sự sẽ có kết quả tốt ư? Ta nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến từ đầu mình làm quan chẳng qua chỉ vì muốn tranh một chức cáo mệnh cho mẫu thân.

Sau đó ta lại muốn Vi gia nhìn xem, không có bọn họ ta vẫn có thể tự tìm được đường.

Nhưng sau đó ta lại mờ mịt…… Muốn làm nhiều hơn.

Ta bắt đầu cảm thấy nếu chỉ bị khống chế trong chính trị thì sẽ luôn bị lung lay, quá không thú vị.

Ngôn nhị ca, ta cũng muốn làm chút gì đó……”
Hắn càng nói giọng càng nhỏ vì trong lòng mê mang, không biết con đường phía trước phải đi thế nào.
Ngôn Thượng bỗng nhiên nói: “Cự Nguyên, kỳ thật ta và đệ cũng giống nhau.

Lúc đầu làm quan ta cũng muốn vì dân làm việc.

Nhưng làm quan rồi ta mới phát hiện không phải thế.

Ta mới nhập sĩ đã vào Trung Thư Tỉnh, nhìn có vẻ cực tốt.

Nhưng ta ở Trung Thư Tỉnh cả ngày chỉ làm mấy việc vặt vãnh linh tinh.

Ta cũng chẳng thấy đám quan trên bận rộn chuyện chính sự quan trọng gì.

Tất cả chỉ là những trình tự rườm rà, lệnh đưa xuống bộ này lại bị thoái thác sang một bộ khác.

Bọn họ không ngừng đùn đẩy tới lui.

Đệ nói xem những cái đó thì có ý nghĩa gì? Cả ngày ta đều bận rộn những việc đó thì có ích gì cho dân?
Chính là vì không thích làm những việc đó nên ta mới cố gắng tham dự việc cử sứ thần, không ngừng trình các loại sổ con…… Đệ chỉ thấy triều đình thông qua sổ con của ta, nhưng đệ nào biết ta còn rất nhiều sổ con khác nhưng có ai thèm xem.”
Vi Thụ ngẩng đầu nhìn chàng.
Ngôn Thượng lại nói: “Ta cũng thực uể oải, cũng thực bất đắc dĩ.

Ta cũng thường xuyên nghĩ mình làm quan để làm gì? Hiện tại ta là quan thất phẩm, nhưng cả ngày bận rộn ở Hộ Bộ…… Nói thật, ta cảm thấy Hộ Bộ thiếu một mình ta thì căn bản cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Bởi vì rất nhiều người cả ngày đều vội vàng chút việc rườm rà không có tác dụng gì! Cho nên lần này đi Thục trung cứu tế ta mới không hề do dự đồng ý.

Bởi vì ta cũng không thích tình hình hiện tại, ta muốn làm chút chuyện chân chính có ích.
Cũng giống đệ đi sứ, đó là việc chân chính có ích.

So với minh tranh ám đấu trên quan trường thì bận rộn việc này có lý hơn nhiều.

Anh hào trong thiên hạ này đều bắt đầu từ những người như ta và đệ.

Có ai trời sinh đã là anh hào đâu? Có ai trời sinh đã có một mảnh chí khí đâu? Đệ không biết mình đi có đúng đường hay kông, liệu việc này có ảnh hưởng quan lộ của mình hay không thì ta chỉ muốn khuyên đệ một câu —— chỉ làm chuyện tốt, đừng hỏi tiền đồ.

Sông sâu suối hẹp, người phải tìm kế mới có thể vượt qua.”
Mê mang trong mắt Vi Thụ dần trấn định lại.

Hắn ngơ ngác nhìn Ngôn Thượng lặp lại một câu: “Chỉ làm chuyện tốt, đừng hỏi tiền đồ?”
Ngôn Thượng nói: “Lời này ta vốn không nên nói.

Vì quan trường này quá tầm thường, bao nhiêu người đều cầu thăng quan phát tài.

Ta chỉ cảm thấy Cự Nguyên không nên như vậy…… Có nhiều việc trong thiên hạ này chưa chắc làm xong đã có kết quả tốt gì.

Có lẽ đệ đi sứ trở về quan lộ vẫn sẽ không thông, có lẽ ta đến Thục Trung sẽ đắc tội rất nhiều người…… Nhưng mà thiên hạ này luôn có việc cần người đi làm.

Có lẽ vất vả, không có chỗ tốt gì nhưng nó đúng, nó chính xác.

Vậy chúng ta sẽ là người đi làm.”
Vi Thụ nhìn chàng sau đó bỗng nhiên cười rộ lên.

Hắn ngồi thẳng, rót rượu kính chàng nói: “Đúng, rất có đạo lý.

Ta làm việc quả là chính xác, vì sao ta lại phải bàng hoàng, vì sao phải vì thái độ của Vi gia mà dao động? Ta đang làm đúng, cho dù kết cục không tốt…… Nhưng chỉ cần nó đúng thì ta nên đi làm.

Chỉ làm chuyện tốt, đừng hỏi tiền đồ! Ngôn nhị ca, ta kính huynh một chén! Mong huynh và ta đều ghi nhớ lời này, chớ quên tấm lòng ban đầu!”
Mưa bụi mênh mông, người đi đường vô cùng ít ỏi.

Hai thiếu niên uống say trong quán rượu, sau đó hứng khởi vung đũa mà hát, sau đó tận hứng ra về.

Cuối tháng 5, Vi Thụ rời khỏi Trường An đi sứ, Ngôn Thượng cũng đến Thục Trung cứu tế.

Cuối tháng 6 Mộ Vãn Diêu từ Kim Lăng trở về.
Ngày đầu tiên trở về Mộ Vãn Diêu còn chưa tiến cung báo bình an với hoàng đế đã hứng trí bừng bừng muốn gặp Ngôn Thượng.
Nhưng nàng không thấy Ngôn Thượng mà chỉ nhận được một bức thư rất dài của phủ bên cạnh, trong đó Ngôn Thượng cáo biệt nàng, lại giải thích chuyện chàng đi cứu tế.

Mộ Vãn Diêu cầm giấy viết thư ngây người ——
Ngôn Thượng của nàng đâu?
Lang quân của nàng đâu?
Vị lang quân ngoan ngoãn, đang êm đẹp ở Trường An chờ nàng đâu?
Sao lại không thấy đâu?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện