Trời cao không mây, cát vàng mênh mông.
Vi Thụ làm Phó Sử đi theo Sử quan Chính Sử rời khỏi biên quan Đại Ngụy được tầm hơn trăm dặm.
Ra khỏi biên quan, đi qua Lũng Hữu, hàng trăm người trong số bọn họ đổi ngựa thành lạc đà và bắt đầu thích ứng với cuộc sống trên sa mạc.
Trong lúc ấy có người vì không hợp khí hậu mà bị bệnh, nhưng đoàn đi sứ không thể vì thế mà dừng lại chờ thế nên đành để người đó lại sau và tiếp tục lên đường.
Vốn bọn họ dựa theo bản đồ để đi tới một nước nhỏ, nghe nói nước nhỏ đó vốn là một nhánh của một bộ lạc, vì trốn chiến loạn khắp nơi mà dựng nước ở đây.
Đầu năm nay lúc các sứ thần đến Đại Ngụy, dưới sự làm chứng của mọi người bọn họ từng cung cấp cho Đại Ngụy một phần bản đồ.
Nhưng hiện giờ đám Vi Thụ dựa theo tấm bản đồ kia tìm tới thì chỉ thấy hoang mạc mênh mang, thành quách chỉ còn lại di tích.
Bọn họ cực kỳ hoang mang mờ mịt, tên người Hồ được thuê để dẫn đường cũng cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới nước nhỏ kia đã biến mất.
Khí hậu cực kỳ nóng bức, Vi Thụ đứng ở chỗ cao trong sa mạc, mọi người xung quanh chán nản ngồi dưới đất.
Vi Thụ đội mũ chống cát, người hắn vốn ít ra mồ hôi nên không đến mức khó chịu như mọi người xung quanh.
Hắn nghe người dẫn đường kia bất đắc dĩ nói: “Đại nhân, lần trước ta đến đây cũng đã ba năm trước, khi đó bọn họ vẫn ở đây.
Nhìn bộ dạng này không biết là do chiến loạn hay do thiếu nước mà bị diệt, dù sao…… Aizzz, một chuyến này đi tay không, các vị đại nhân có còn trả tiền cho ta không?”
Người Hồ ở biên ngoại không hiểu được cấp bậc phức tạp của quan lại người Đại Ngụy nên lúc xưng hô chỉ một mực gọi người khác là “Đại nhân”.
Vi Thụ ngồi xổm trên bờ cát, cầm bút bắt đầu sửa lại bản đồ.
Hắn xóa quốc gia vốn có trên bản đồ đi, lại đánh dấu ở bên cạnh chú thích của người dẫn đường.
Một tòa thành cứ thế lặng yên biến mất, không có văn tự ghi lại cũng không có gì truyền lưu.
Nếu không có bọn họ đến thì sợ là trong lịch sử căn bản sẽ chẳng có lời nào nhắc đến tên quốc gia này.
Chính Sử thấy mọi người đều có chút uể oải thì nói: “Vậy chúng ta ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen rồi đi tiếp đến chỗ khác……”
Nhưng người dẫn đường kia lại cực kỳ khẩn trương: “Đại nhân, nơi này không an toàn, nếu có giặc cướp tới……”
Còn chưa dứt lời thì mọi người đã nghe thấy tiếng động kỳ quái và đồng loạt ngẩng đầu.
Đoàn người bọn họ phân tán đứng trước di tích của thành quách, Vi Thụ còn đang quỳ gối bên bờ cát nóng bỏng.
Lúc này hắn ngẩng đầu thì thấy phía trên đồi núi giống như có mây đen tràn xuống, mấy chục tên người Hồ mặc áo da dê, vung trường mâu đang lao đến.
Những kẻ đó cưỡi ngựa đen lao đến, phóng nhanh như điện trên sa mạc.
Đám người Hồ đó hét vang cái gì bọn họ không hiểu nhưng hiển nhiên là bọn chúng sắp đánh tới!
Chính Sử lập tức quát: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Kẻ dẫn đường lại mếu máo: “Bọn họ khẳng định thấy chúng ta có hàng hóa nên muốn đến cướp.
Hay là vứt hàng lại để được bình an……”
Lúc này Vi Thụ đã đi tới, trong lúc Chính Sử đang do dự hắn lạnh lẽo nói: “Không được.”
Gã dẫn đường đã sắp bị dọa khóc toáng lên nói: “Hiện tại mệnh còn chưa biết giữ được hay không! Người Đại Ngụy không biết chứ đám giặc cướp trên sa mạc này rất lợi hại…… Rất nhiều quốc gia đều bị bọn họ tiêu diệt đó!”
Một quốc gia bị diệt ư?! Vậy là khủng bố cỡ nào đây!
Ánh mắt Chính Sử chợt lóe lên, có chút khẩn trương mà hô quát mọi người tụ lại, đừng phân tán để địch có cơ hội tấn công.
Trong lúc đó Vi Thụ nhìn gã dẫn đường, dùng ngữ khí cổ quái hỏi: “Xin hỏi quốc gia bị tiêu diệt có mấy châu mấy đạo?”
Gã dẫn đường mờ mịt hỏi lại: “Cái gì mà mấy châu mấy đạo?”
Vi Thụ dứt khoát nói thứ ngôn ngữ giản đơn mà đối phương hiểu được: “Cả nước có bao nhiêu người?”
Gã dẫn đường: “Khoảng mấy trăm người ……”
Lời và thốt ra thì Chính Sử vốn đang khẩn trương lập tức ổn định lại: Đúng là hù chết người mà.
Ông ta còn tưởng nước lớn như Đại Ngụy bị diệt khiến ông ta run sợ không thôi hóa ra chỉ là nước nhỏ có mấy trăm người, thế mà cũng gọi là một nước…… Tuy rằng mấy chục người địch vài trăm người thì vẫn gọi là bưu hãn nhưng ít nhất cũng không khủng khiếp như họ tưởng.
Vi Thụ ở bên cạnh giải thích: “Lúc này không thể vứt hàng hóa lại.
Chúng ta đi sứ chỉ có chút đồ này, ngày sau không có chúng sẽ càng thêm gian nan.
Mới đầu có thể bảo tồn càng nhiều càng tốt, không thể từ bỏ.”
Chính Sử khen ngợi mà nhìn Vi Thụ, nghĩ thầm Vi Thất Lang tuy còn niên thiếu nhưng không gây phiền toái, cũng bình tĩnh thông minh, quả là không tồi.
Nhưng Vi Thụ thông minh hay không thông minh lại chẳng liên quan gì tới trận chiến trong sa mạc này.
Dù đám giặc cướp kia không lợi hại như mọi người nghĩ thì bọn chúng cũng đã tung hoành ở đất này bao nhiêu lâu, đám sứ thần của Đại Ngụy nửa là văn nhân, nửa là võ nhân quả thực không phải đối thủ của bọn chúng.
Lúc này đối phương đã cưỡi ngựa lao tới vây bọn họ ở giữa, bọn chúng lại kiêu ngạo hưng phấn hô to, nhìn chằm chằm xe chở hàng hóa của đoàn sứ thần.
Vi Thụ thấy bọn chúng muốn đánh tới thì túm lấy gã dẫn đường đang run cầm cập ở bên cạnh hỏi: “Ngươi có hiểu bọn chúng đang nói cái gì không? Có thể phiên dịch cho ta không?”
Gã dẫn đường: “…… Có thể!”
Vi Thụ nói: “Tốt, ngươi giúp ta nói cho bọn họ biết chúng ta là sứ thần Đại Ngụy, quốc thổ của chúng ta giàu có, không phải một tiểu quốc nào đó! Nếu chúng ta mất mạng thì Đại Ngụy sẽ xuất binh…… Nếu bọn chúng chỉ quan tâm đến hàng hóa thì chúng ta có thể đàm phán!”
Hắn nói quá dài, gã dẫn đường thì dịch lắp ba lắp bắp, đám giặc cướp thì cười ha ha, căn bản chẳng thèm nghe bọn họ đang nói cái gì.
Chỉ thấy thủ lĩnh của đối phương vừa vung tay thì mấy chục tên cướp đã đánh tới.
Đôi mắt bọn chúng lóe ánh sáng xanh, không biết chứa bao nhiêu tham lam trong đó!
Trong lúc sống chết da đầu Vi Thụ tê dại, biết có nói lý với đám cường đạo này cũng chỉ vô dụng.
Lúc này tay hắn cũng cầm kiếm nghĩ chỉ có thể đánh trước rồi lại nói sau.
Tuy hắn không phải quan võ nhưng đám thế gia thời này đều yêu cầu văn võ song toàn, cho dù không uy vũ được như Dương Tự nhưng hắn cũng vẫn có thể đánh được chút ít……
Nhưng mà Vi Thụ vẫn sầu, vì đám giặc cướp này quá cường hãn…… Đám sứ thần bọn họ chẳng lẽ phải chết ở đây ư?
Vi Thụ liều mạng nghĩ cách thoát vây, còn đối phương thì cực kỳ uy mãnh khiến hắn đối phó đến cực kỳ gian nan.
Một tên giặc cướp cao lớn, tay cầm trường đao, chẳng thèm để ý tới thân mình đơn bạc của Vi Thụ đã vung đao lên định giết hắn.
Nhưng đột nhiên từ bên sườn có ánh đao lóe lên chặn ngang đao của đối phương.
Tên cướp kia lập tức cảnh giác!
Trong lúc đó Vi Thụ được một người vươn tay giữ chặt túm ra sau với sức lực gần như ném cả người hắn đi.
Hắn lảo đảo vài bước mới nhìn thấy một thiếu niên đang xông lên vung đao đánh giết kẻ địch một cách dễ dàng.
Máu của tên kia chảy ào ạt còn người cứu Vi Thụ thì quay đầu nhìn hắn cất giọng trong sáng: “Muốn đàm phán thì phải dùng võ lực chế phục trước.
Đánh còn đánh không lại thì ai thèm nói điều kiện với ngươi?”
Vi Thụ nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác mờ mịt nhìn chằm chằm thiếu niên kia.
Đối phương rõ ràng mặc nam trang nhưng mày liễu mắt hạnh, môi hồng răng trắng…… Rõ ràng, rõ ràng…… Hắn buột miệng thốt ra: “Triệu Ngũ Nương?”
Sao Triệu Ngũ Nương lại lẫn trong đoàn sứ thần thế này?
Triệu Linh Phi lại làm mặt quỷ với hắn sau đó không đợi hắn lấy lại tinh thần thì nàng đã xoay người tiếp tục đánh giết!
—
Màn đêm buông xuống, đoàn sứ thần cuối cùng cũng đạt được đồng thuận về việc hòa giải với đám giặc cướp, hẹn ngày mai sẽ đàm phán điều kiện.
Đoàn sứ thần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở khu thành cổ kia, Vi Thụ làm Phó Sử nên lúc này phải đi an ủi mọi người, sau đó cùng Chính Sử bàn chính sự.
Xong việc hắn ngồi trên cát ngẩng đầu nhìn ánh trăng mà ngây người một hồi.
Hắn thấy trên cồn cát cao cao có một thiếu nữ cũng đang ngồi xếp bằng.
Triệu Linh Phi đang ngồi dưới ánh trăng lau đao thì cảm thấy có người đi tới ngồi bên cạnh mình.
Nàng nghiêng đầu nhìn qua thì quả nhiên thấy là Vi Thụ.
Mọi người khác đều có chút chật vật, nhưng Vi Thụ lại vẫn rạng rỡ, giống như cây ngọc đón gió.
Triệu Linh Phi cười khanh khách nói: “Bộ dạng ngươi bây giờ và trước kia không quá giống nhau.
Trước kia một ngày ngươi không nói câu nào, nhưng lúc ta gặp ngươi ở đây lại thấy mỗi ngày ngươi đều nói rất nhiều với người khác.”
Vi Thụ đáp: “Công việc thôi mà.”
Thấy hắn chỉ phun được mấy chữ ấy nên Triệu Linh Phi hừ một tiếng, chống má nhìn ra xa như các tiểu cô nương khác, làm gì còn tí oai hùng hào sảng như khi giết người ban ngày nữa.
Nàng không nói gì khiến Vi Thụ phải nhìn qua hỏi: “Lần đầu tiên ngươi giết người đúng không? Rất…… Thuần thục.
Ngươi không sợ hãi sao?”
Triệu Linh Phi hỏi lại: “Sống chết đến nơi rồi còn có thời gian mà sợ hả?”
Vi Thụ lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng cảm thấy hắn bây giờ khác với khi ở Trường An, còn hắn cũng cảm thấy nàng lúc này không giống lúc ở Trường An.
Khi ở Trường An Triệu Linh Phi vẫn là Ngũ nương tử của nhà Triệu Tế Tửu, tuy có tập võ nhưng nàng vẫn ngây thơ hoạt bát.
Còn bây giờ ở biên ngoại này chỉ thấy hai mắt nàng sáng ngời kiên định, mặt mày rộng rãi…… Giống chim ưng vừa lao ra khỏi nhà giam mà bay lượn trên bầu trời.
Vi Thụ nói: “Thế nên ngươi vẫn luôn đi cùng đoàn sứ thần ư? Chẳng qua lúc trước sợ ta phát hiện nên ngươi không dám lộ mặt phải không?”
Triệu Linh Phi đáp: “Ta cũng chẳng có cách nào.
Chuyện ta nữ giả nam trang đã thất bại một lần, bị Ngôn nhị ca túm được.
Ta sợ lúc mà bị bắt thì sẽ bị các người tống cổ về Trường An nên ta phải cẩn thận.”
Nàng quay đầu nhìn Vi Thụ với ánh mắt khẩn cầu.
Nàng còn nhẹ nhàng cầm ống tay áo hắn, nhỏ giọng xin xỏ: “Ngươi coi như chưa từng gặp ta nhé, đừng đưa ta về Trường An được không? Ta có thể đi theo các ngươi bảo vệ mọi người.
Hôm nay ngươi cũng thấy đó, bên ngoài Đại Ngụy quá nguy hiểm, ngươi cần ta lắm đó.”
Vi Thụ nhấp môi, thấp giọng nói: “Nhưng dù sao ngươi vẫn là một cô nương.”
Triệu Linh Phi phản bác: “Cô nương thì làm sao? Đừng có xem thường ta.
Hôm nay ngươi thiếu chút nữa bị giết cũng là do ta cứu ngươi đó.”
Vi Thụ bất đắc dĩ nói: “Ý ta là ngươi và đám nam tử chúng ta trộn chung một chỗ có nhiều phiền hà.
Triệu Tế Tửu mà biết thì chắc tức điên mất.”
Triệu Linh Phi ngẩn ngơ, không biết nàng ta nghĩ tới cái gì mà mặt lập tức đỏ ửng, trở nên ngượng ngùng.
Nàng ta ấp úng nửa ngày nhưng vẫn đỏ mặt cúi đầu.
Cuối cùng nàng ta nhẹ giọng nói: “…… Dù sao ta cũng không thể trở về, ta muốn đi theo các ngươi.”
Vi Thụ hỏi: “Vì sao ngươi không đi tìm Dương Tam Lang?”
Triệu Linh Phi đáp: “Ngươi nói biểu ca ư? Hiện tại huynh ấy phải bắt đầu từ một tiểu binh, có phải tướng quân đâu, làm sao mà giấu được ta? Hơn nữa phụ thân ta và huynh ấy quen nhau lắm, nói không chừng chỉ một lá thư gửi tới Lũng Hữu là biểu ca sẽ đóng gói tống ta về Trường An ngay.
Còn các ngươi thì không giống nhau.
Mọi người đã rời khỏi Đại Ngụy, chẳng thể liên hệ với bên trong, mà người của Đại Ngụy cũng không thể khống chế được các ngươi.
Chỉ có đi theo mọi người đi càng xa thì ta mới an toàn.”
Vi Thụ hỏi: “Vì sao? Phụ thân ngươi vẫn ép hôn ngươi ư?”
Triệu Linh Phi rầu rĩ “ừ” một tiếng.
Vi Thụ lại nói: “Nhưng chẳng biết khi nào chúng ta mới trở về, có lẽ một năm, có lẽ mười năm…… Ngươi thật sự nguyện ý như vậy ư?”
Cảm xúc của nàng xuống thấp, nhưng rồi lại nhanh chóng cong mắt cười nói: “Không phải ngươi nói không muốn thuận theo vận mệnh, muốn phản kháng sao? Phụ thân ta đã trao đổi thiếp canh với người ta rồi, nếu ta mà không trốn thì không xong.
Ông ấy nói ta rời khỏi Triệu gia thì không sống được, mọi thứ ta đều phải dựa vào ông ấy.
Nhưng ta không tin…… Cho nên ta phải rời khỏi Đại Ngụy, ta muốn chứng minh ta không cần dựa vào bọn họ, không cần nam nhân nuôi mình…… Ta có thể tự nuôi sống bản thân, tự đi con đường của mình, không bị phụ thân khống chế.
Bọn họ sinh dưỡng ta nhưng ta không phải con rối.
Nếu không muốn làm con rối chẳng lẽ ta chỉ có thể lấy chết tạ tội ư? Thế gian này không nên như thế.
Thất Lang, Cự Nguyên ca ca…… Huynh giúp ta một lần nhé, để ta đi cùng mọi người!”
Trăng sáng sao thưa, sa mạc tít tắp.
Triệu Linh Phi ngửa đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, biểu tình của nàng cực kỳ kiên định nói: “Biểu ca vẫn luôn muốn rời khỏi Trường An, hiện tại ta cũng đã hiểu và cũng muốn rời khỏi Trường An.
Biểu ca muốn làm hùng ưng tự do trên bầu trời, ta hiện tại cũng hiểu mình cũng muốn làm con chim tự do, không muốn bị người ta trói buộc!
Nữ hài tử chẳng lẽ chỉ có một con đường là gả chồng thôi sao? Nữ hài tử chỉ có thể dùng để đổi lấy lợi ích cho gia tộc mà không thể có cuộc sống riêng của mình ư? Ta không biết…… Nhưng ta muốn tự mình thử xem bản thân muốn làm cái gì.”
Vi Thụ an tĩnh nhìn nàng.
Lúc nàng nói lên suy nghĩ của mình thì cả người như sáng lấp lánh.
Nhưng có lẽ chính nàng cũng không chú ý đến điều đó.
—
Trong thành Trường An, tin tức Triệu Ngũ Nương đào hôn khiến Triệu Công tức giận không thôi.
Sau đó ông ta còn phải bóp mặt bóp mũi đến nhà người ta xin lỗi, mất mặt là xin thiếp canh về.
Triệu Công buông lời nói rằng chờ gặp lại Triệu Linh Phi ông ta sẽ đánh gãy chân nàng!
Lúc này ông ta chỉ tưởng con gái mình trốn ở chỗ nào đó trong Trường An như lúc trước, nhiều lắm thì có dũng khí đến biên quan tìm Dương Tam Lang là cùng.
Nhưng ông ta nào biết con gái mình lại to gan đến mức dám rời khỏi Đại Ngụy.
Triệu phu nhân mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, Triệu Công lại không có biện pháp gì.
Triệu phủ mây đen giăng kín, đến Đan Dương công chúa cũng nghe được tin này từ miệng một đại thần.
Nghe nói Triệu Linh Phi đào hôn là Mộ Vãn Diêu lập tức âm thầm cảnh giác, vội vàng gửi một bức thư cho Thục Trung.
Nàng sợ Triệu Linh Phi đi tìm Ngôn Thượng.
Trong lòng nàng cũng cảm thấy may mắn vì mình đã giữ chặt chàng chứ không cái loại liều mạng không sợ trời không sợ đất như Triệu Linh Phi…… rất có khả năng sẽ khiến Ngôn Thượng bị đả động.
Ngôn Thượng rời đi, đặc biệt là làm công việc cứ tế ở nơi xa như Thục Trung thì nói thế nào cũng mất chừng nửa năm…… Mộ Vãn Diêu hơi có chút bực bội.
Hiện tại nàng ở Trường An cũng chỉ bận rộn từng bước củng cố thế lực chính trị của mình.
Không có Ngôn Thượng làm bạn, không có Ngôn Thượng cho nàng trêu đùa nên cuộc sống quá mức bình lặng, không thú vị gì hết.
Nhưng nàng cũng không thể đuổi theo đến Thục Trung…… Người ta đang bận việc, nàng cả ngày theo đuôi thì tính là gì? Như thế sẽ chứng tỏ nàng cực kỳ lưu luyến không muốn chàng đi, hơn nữa chẳng lẽ nàng không bận ư?
Mộ Vãn Diêu rầu rĩ không vui mà bận việc chính vụ ở Trường An, trong lúc đó cũng không có việc lớn gì.
Điều duy nhất có chút không bình thường đối với nàng là Tấn Vương phi có thai.
Tấn Vương phi cầu nhiều năm, còn lôi kéo Mộ Vãn Diêu đi bái phật không biết bao nhiêu lần…… Mà nay rốt cuộc nàng ta cũng có thai, điều này khiến Mộ Vãn Diêu cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút vui cho vị vương phi không dễ dàng này.
Hóa ra có người vì cầu con mà thật sự có thể cầu được.
Cũng may, chứ nếu Tấn Vương phi mà còn không có con thì Mộ Vãn Diêu nghĩ nàng ta sẽ điên mất…… Sau đó nàng lại nghĩ tới chính mình, nhưng lại bảo bản thân không cần nghĩ nhiều.
Ngôn Thượng đã chấp nhận nàng nên bản thân nàng cũng chẳng cần tìm phiền não, tự tra tấn bản thân làm gì.
Nhưng vui thì vui, nàng vẫn lo lắng cho đãi ngộ của Xuân Hoa ở Tấn Vương phủ.
Lúc Tấn Vương phi không có thai thì Xuân Hoa bị nắm chặt, bởi vì nàng kia phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất —— nếu vẫn không có con thì Tấn Vương phi tất nhiên sẽ nhận con của Xuân Hoa làm con mình và tự nuôi dưỡng.
Nhưng hiện tại nàng ta