Dưới ánh nắng ấm áp của ngày thu hơi ấm lan tràn, bóng cây đổ trên mặt nước lấp lóa ánh sáng.
Trong phủ của Đan Dương trưởng công chúa lúc này phò mã khó có lúc không bận rộn công vụ mà ở nhà cả ngày khiến đám tôi tớ thấy cực kỳ mới lạ.
Mà phò mã ở nhà cũng không cảm thấy vô vị như chàng từng nghĩ.
Chàng bị Mộ Vãn Diêu lôi kéo chơi đùa, mấy ngày này gần như hai người đều như hình với bóng.
Nắng chiều chiếu lên noãn các giữa hồ, cửa sổ bốn phía mở rộng, hơi nước ngưng tụ rồi lại bị màn lụa bao lấy, cảnh tượng bên trong cũng mơ hồ hơn.
Sau giờ ngọ Ngôn Thượng bị Mộ Vãn Diêu kéo vào nơi này, từ đó đến giờ đã một canh giờ.
Bốn phía lan can có con thuyền được cột lại, đám thị nữ thì bị đuổi lui tới tận trên bờ, không ai biết được hai vợ chồng đang làm gì trong đó.
Kỳ thật bọn họ đang vẽ tranh.
Váy áo của Mộ Vãn Diêu bị kéo xuống hông, vai tuyết trắng lộ, tóc dài đen nhánh xõa ra giường.
Một tay nàng ôm mái tóc đẹp của mình, một tay chống giường.
Môi đỏ hơi cắn, mắt chứa sương mù, nàng rũ mắt nhìn một bông hoa uốn lượn từ chỗ trái tim của mình rồi lan ra xung quanh.
Bút lông sói nhẹ lướt trên da thịt, lạnh nóng đan xen khiến nụ hoa rung động cành lá.
Mộ Vãn Diêu nhíu mày khẽ rên rỉ, lại như thở dài.
Cả người nàng như hoa lại như trăng, Ngôn Thượng cầm bút ngồi trước người thấy nàng hừ nhẹ thì cây bút trong tay ngừng lại, mắt ngước lên nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu chớp mắt nhìn chàng, lông mi đen nhánh, quyến rũ khôn lường.
Chàng thấy vậy thì mi mắt cũng rung lên, vội rời ánh mắt.
Mặt chàng đỏ ửng, vì dù không nhìn thấy mặt nàng nhưng ánh mắt chàng cũng không rời đi chỗ khác được.
Chàng không nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng nhưng lại nhìn làn da như băng cơ ngọc cốt này, trong lòng như có đóa hoa mang tên Diêu Diêu nở rộ.
Một đóa thược dược mỹ lệ mọc ra dưới ngòi bút của chàng, chồi lên từ ngực Mộ Vãn Diêu.
Cánh hoa lay động, lá xanh rung rinh, bao la lại hùng vĩ.
Cảnh đẹp tới cực điểm này làm bàn tay nắm bút lông sói của Ngôn Thượng nhẹ run lên.
Nhưng chàng muốn vẽ tranh, lại không thể không xem tranh thế nên chàng nhẹ giọng như trách cứ nàng: “Vẽ tranh thôi mà, nàng hừ cái gì?”
Ánh mắt Ngôn Thượng như vây nàng lại, Mộ Vãn Diêu trả lời một cách mỉa mai: “Vẽ tranh thôi mà, chàng phản ứng lớn như thế làm gì?”
Nàng không hề cố kỵ, duỗi tay một cái muốn véo lên eo chàng nhưng lại bị ngăn lại.
Ngôn Thượng rũ mắt nói: “…… Đang vẽ tranh đó, nàng đừng nghịch.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng rồi đột nhiên bật cười.
Người khác coi việc được vẽ mỹ nhân là một việc phong lưu diễm tình, nhưng với Ngôn Thượng thì lại giống như chịu tội.
Chàng lo mình vẽ không tốt sẽ huỷ hoại vẻ đẹp của nàng, lại sợ thuốc màu có độc khiến nàng bị thương.
Chàng còn sợ nàng lộn xộn khiến tay chàng run.
Đúng là đồ không có mệnh hưởng phúc.
Mộ Vãn Diêu cúi người cướp bút lông sói trong tay Ngôn Thượng đi.
Chàng ngẩng đầu đã thấy nàng dựa sát vào, thế là chàng vội dùng lụa mỏng bao lấy tay nàng nói: “Đừng nháo, còn chưa vẽ xong đâu.”
Một tay Mộ Vãn Diêu ôm vai chàng, một tay bưng chén rượu vàng đưa tới bên môi chàng.
Nàng cười thúc giục: “Mau uống chút rượu.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Không thể uống loạn được.
Ta dễ uống say, sau đó sẽ quên hết mọi việc.”
Trong mắt Mộ Vãn Diêu có ý cười, lòng nghĩ ta chính là muốn chàng uống say vì thế nàng hỏi: “Uống say thì sao?”
Ngôn Thượng đáp: “Nàng luôn làm bậy, ta và nàng cùng say lại không có người khống chế được thì xong rồi.”
Vốn chàng muốn khuyên nàng đừng uống rượu nhưng nàng lại vì chàng nói thế mà mắt sáng lên.
Mộ Vãn Diêu hứng thú bừng bừng nói: “Chàng sợ hai người chúng ta sẽ cùng nhau nổi điên ư? Vậy tới đi.”
Nàng dụ dỗ nói: “Ta thích nhìn chàng cùng ta điên, không cần phải đè nén, cùng chơi tới bến luôn đi.”
Đường đường là một công chúa lại giống một kẻ vô lại, Mộ Vãn Diêu đút rượu nên Ngôn Thượng đành bất đắc dĩ há mồm nhấp một ngụm sau đó lại tiếp tục từ chối: “Ta không thể uống nữa, uống nhiều quá tay sẽ run không vẽ đẹp được đâu.”
Mộ Vãn Diêu mắng chàng: “Vẽ tranh quan trọng lắm sao?”
Ngôn Thượng nhìn chằm chằm ngực nàng, một lát sau chàng cảm thấy ánh mắt của mình quá lộ liễu nên lập tức quay mặt đi, tim đập bang bang.
Chàng bị Mộ Vãn Diêu chuốc rượu nên đã hơi hồ đồ, nhưng vẫn cố chống đỡ, lo lắng sốt ruột nói: “Đừng làm bậy, huỷ mất bức họa bây giờ.”
Mộ Vãn Diêu bất mãn: “Chàng mà biết vẽ hả?!”
Nàng ném chén rượu xuống khiến mí mắt Ngôn Thượng nhảy dựng lên, ánh mắt đuổi theo chén rượu bị nàng ném đi.
Lúc này cả người chàng bị người ta ôm lấy, mặt bị nàng hôn lấy hôn để.
Nàng hôn chồng mình giống như đứa nhỏ, không hề có kết cấu.
Lòng Ngôn Thượng thì mềm thành một mảnh, không nhịn được bị nàng chọc cười.
Chàng cầm lấy tay vợ mình rồi kéo nàng vào lòng mà ôm, miệng nhỏ giọng hỏi: “Không phải nàng nói muốn vẽ thược dược sao? Ta vẽ cho nàng mà nàng còn không thích à?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Không phải đã nói để ta dạy chàng chơi ư? Sao chàng không chịu phối hợp? Ai bảo chàng vẽ một lần đã xong…… Ngôn nhị ca ca, hoa đẹp không?”
Nàng ôm lấy vai chàng, cằm chỉa chỉa làn da như tuyết ngọc dưới cổ của mình.
Mặt chàng đỏ lên, có lẽ rượu đã đủ nhiều nên chàng nói không nên lời, cũng chỉ có thể nhìn nàng cười, mãi một lúc sau mới mơ hồ đáp: “Đẹp.”
Mộ Vãn Diêu vui vẻ đẩy chàng nằm xuống.
Ngôn Thượng dùng tay chống đầu nói: “Hình như ta hơi say rồi.”
Mộ Vãn Diêu dỗ chàng: “Say cũng không sao, dù sao thì chỗ này cũng chỉ có hai chúng ta, không ai có thể nhìn thấy vẻ say rượu của chàng đâu.”
Ngôn Thượng ôm lấy eo nàng, gương mặt nóng bỏng, ánh mắt nhìn nàng mê mang đầy nhu tình.
Chàng đẹp đẽ như thế, lại như cây ngọc đón gió nằm ở chỗ này, vừa đẩy đã ngã.
Chàng còn dùng ánh mắt mơ hồ sủng ái của người say mà nhìn nàng thế này thì ai có thể chịu đựng được?
Tim Mộ Vãn Diêu đập bang bang, bị chàng nhìn thế nàng cũng đỏ mặt.
Trong lòng nàng sung sướng cực kỳ, tay chống má nhìn chàng cười ngây ngô.
Nàng như đứa nhỏ chu môi ghé vào trên ngực chàng mà nói: “Nhị ca ca mau hôn hôn ta.”
Ngôn Thượng cười hỏi: “Không phải đang vẽ tranh sao?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Chàng hôn ta trước đã.”
Thế là Ngôn Thượng ôm nàng, nhẹ nhàng dán môi tới hôn nàng.
Nụ hôn của chàng cũng giống con người chàng, ôn hòa, ấm áp, mềm mại, ngọt ngào.
Mộ Vãn Diêu hơi đỏ mặt, mắt nhắm lại cười ha ha, cực kỳ ngây thơ vô tội, lại phong lưu tùy ý.
Ngón tay nàng chỉ chỉ ngực mình, chỗ đóa hoa thược dược đang nở rộ diễm lệ rồi hỏi: “Chàng có muốn hôn nhụy hoa không?”
Ngôn Thượng không nhúc nhích còn Mộ Vãn Diêu thì không nhìn chàng mà chỉ nghiêng đuôi mắt bày ra bộ dạng đáng yêu, vừa làm nũng vừa bức bách: “Hôn chỗ này nè.”
Ngôn Thượng nói thầm: “Hôn là sẽ loạn.”
Mộ Vãn Diêu: “Chỉ có ta và chàng thì còn sợ gì?”
Ngôn Thượng: “Còn chưa vẽ xong đâu.”
Mộ Vãn Diêu: “Vừa hôn vừa vẽ.”
Ngôn Thượng ngẩn ra hỏi: “Cái gì?”
Mộ Vãn Diêu trợn mắt nhìn chàng, muốn mắng chàng không biết hưởng thụ nhưng chỉ thấy đối phương ôm chặt lấy mình cười, lại cúi đầu hôn lên mặt nàng.
Váy áo của nàng rơi xuống hông, bốn chân nhẹ cọ.
Nàng lại vui vẻ, bị chàng xoa nắn mà ôm vào lòng.
Cánh hoa hải đường mùa thu theo cửa sổ thổi vào, đỏ thẫm rơi trên mặt đất.
Hô hấp của Ngôn Thượng nóng rực, môi dán lên tai nàng hỏi nàng xem tiếp theo phải vẽ thế nào.
Mộ Vãn Diêu hừ một tiếng nói: “Ngốc ca ca.”
Ngôn Thượng lại nhéo mặt nàng cười nói: “Hư tỷ tỷ.”
Bối phận của hai người loạn hết cả lên, nhưng dù sao cũng chỉ có hai người nên chẳng ai để ý.
Vẽ tranh được một nửa thì mực nước và màu bị rơi đầy đất nhưng chẳng ai quan tâm.
Trên người bọn họ dính màu, sặc sỡ vô cùng, cả hai vui vẻ chìm đắm trong thế giới riêng.
Ngôn Thượng uống quá nhiều rượu, sợi dây khống chế tình thần chàng như đứt phựt.
Lúc này ánh mắt chàng mê ly nhìn nàng cười với mình, thế là đôi mắt ấy lập tức tối hơn một chút.
Nàng kéo chàng tới, dễ dàng kéo được người về phía mình.
Cảm giác này giống như chết đuối vớ được cọng rơm, lại giống như nửa ngủ nửa mê trong thế giới mộng ảo.
Vừa kỳ quái lại mơ màng hồ đồ.
—
Công chúa và phò mã nháo cả buổi trưa ở trong lầu các.
Bọn thị nữ cũng không dám hỏi, chỉ thấy trong lúc đó hai người có đi ra ngoài câu cá, sau đó lại chui vào trong phòng ngủ.
Một lát sau phòng tắm trong đó lại loạn lên, lúc thì hai người đòi thuốc màu, lúc thì đòi quần áo, lát sau lại đòi dâng đồ ăn.
Thu Tứ đặt một ống thuốc màu mới ngoài cửa và thấy phò mã vươn ngón tay thon dài ra lấy, trên cổ tay chàng dính đầy thuốc màu.
Thu Tứ thấy sắc mặt chàng đỏ lên thì vội dời tầm mắt, trong lòng âm thầm kinh ngạc vì độ chịu chơi của công chúa.
Hai người đúng là lăn lộn đến điên rồi.
Ngôn Thượng vốn có tửu lượng kém, nhiều năm luyện tập nhưng chàng vẫn không thể uống như người thường.
Còn Mộ Vãn Diêu lại có tửu lượng vượt xa người thường, nàng giả say giả ngốc muốn Ngôn Thượng ôm nàng, muốn chàng tự tay đút cho nàng ăn, muốn trêu chọc thế nào thì thế ấy.
Tính tình chàng vốn tốt, nàng lăn lộn thế nào chàng cũng không sao, đều chấp nhận được khiến Mộ Vãn Diêu âm thầm vui mừng.
Nếu không phải mặt chàng quá đỏ hơn nữa uống nhiều rượu hại thân thì Mộ Vãn Diêu đều hận không thể rót cho chàng nhiều rượu hơn.
Rượu giúp trợ hứng mà.
Lúc này hai người đang ở trong nhà mình nên rượu kia lại càng khiến hai người làm càn.
Nhưng Ngôn Thượng quá ra sức khiến Mộ Vãn Diêu ẩn ẩn có chút sợ hãi —— hiện tại thân thể chàng kém, cũng không thể lăn lộn quá mức.
Thế là nàng lại có chút hối hận vì đã cho chàng uống nhiều rượu như thế.
Mộ Vãn Diêu dụ dỗ nhưng cũng không dám để chàng làm quá sức.
Mặt chàng nóng lên, mắt say mê nhìn nàng ngồi trong lòng mình.
Bọn họ vừa chơi vừa nghỉ, mệt mỏi thì cùng trò chuyện, ăn cơm, đợi nghỉ đủ rồi lại tiếp tục.
Hiện tại hai người đều bận rộn chính vụ, lúc nói chuyện phiếm cũng không nhịn được nói tới công việc.
Kỳ lạ là mặc kệ Ngôn Thượng say đến thế nào thì chỉ có tốc độ nói chuyện là chậm lại chứ ý nghĩ vẫn rất rõ ràng, không khiến Mộ Vãn Diêu nghe không hiểu.
Mộ Vãn Diêu: “…… Cho nên kỳ thật chàng cũng không thích tân đế đúng không?”
Ngôn Thượng ôm nàng vào lòng, bàn tay vói vào vạt áo của nàng, không chút để ý mà xoa nắn làn da mềm mại mát mẻ của nàng như xoa nắn cục bột.
Chàng tùy ý, đạm nhiên, gương mặt đã có chút khởi sắc mang theo ôn hòa xen lẫn chút dục vọng.
Lúc này tóc chàng xõa ra kề mặt, khóe môi khẽ nhếch, hơi thở dồn dập.
Ngày thường nàng sẽ không như vậy nhưng hiện tại nàng lại trấn định, làm như không biết đến trêu chọc của chàng.
Mãi một lát sau chàng mới tùy ý đáp một câu: “Không phải rất thích.
Vì năng lực của hắn có hạn, chí hướng lại cao.
Đức không xứng với vị trí thì quần thần và bá tánh đều sẽ khổ, sớm hay muộn đều sẽ tai họa cho người khác.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Kỳ thật Ngũ ca cũng muốn làm một hoàng đế tốt…… nhưng hắn bị đè ép quá lâu.
Vì bảo vệ mình trước Thái Tử và Tam ca nên hắn tự đè nén bản thân một thời gian dài.
Thế là một kẻ vốn không ngốc đã trở thành thật sự ngốc.
Đó cũng là do giả vờ quá lâu.
Hiện tại hắn đương nhiên là mờ mịt…… Nhưng cái này liên quan gì tới chúng ta, thế nên ta sẽ mặc kệ.”
Ngôn Thượng than: “Không thể mặc kệ được.
Kẻ trên ngôi cao mà vô năng thì thiên hạ tất loạn.
Có thể đỡ một phen thì nên đỡ.”
Đôi mắt đẹp của Mộ Vãn Diêu mang theo lo lắng nghĩ nếu không đỡ được thì phải làm sao? Chẳng lẽ Ngôn Thượng muốn làm việc đến chết ư?
Ngự y nói chàng……
Mộ Vãn Diêu lập tức xóa tan ý niệm trong đầu mình, để bản thân không nghĩ quá nhiều.
Nàng hạ quyết tâm, vì mục tiêu nào đó nàng sẽ cực kỳ kiên định.
Thân thể chàng kém thì nàng cũng sẽ giúp chàng bồi bổ trở về…… Mặc kệ dùng thủ đoạn gì nàng cũng đều khiến chàng khỏe lên.
Lúc nàng đang nghĩ linh tinh thì Ngôn Thượng lại nhẹ nhéo cằm nàng, rũ mắt nói: “Nàng dưỡng đám con hát kia là vì bệ hạ ư?”
Đã đến trên giường thì có gì mà không thể nói, lúc này Mộ Vãn Diêu chỉ có lệ mà đáp một tiếng: “Chuyện hậu cung chàng không cần quản.”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ: “Nhưng sao ngoài con hát nữ còn có con hát nam nữa? Ta chưa từng nghe nói bệ hạ có loại yêu thích này.”
Mộ Vãn Diêu lườm chàng một cái sau đó cười cười nói: “Đó là chàng chưa từng chơi.
Quý tộc ấy mà……”
Ngôn Thượng che miệng nàng lại nói: “Được rồi, nàng đừng nói nữa, ta đoán được một ít rồi.”
Mộ Vãn Diêu thấy sắc mặt chàng cổ quái thì lập tức cao hứng phấn chấn cười khanh khách.
Nàng ôm chàng hôn lấy hôn để, mỗi cái chớp mắt của chàng cũng khiến nàng yêu thích cực kỳ, cảm thấy sao mà đáng yêu như vậy.
Nàng đúng là đồ điên, tự nhiên trong một khắc chỉ cảm thấy yêu chàng cực kỳ nên lập tức đẩy chàng xuống mà hôn hôn.
Tuy nhiên tình cảm nồng nhiệt của nàng gặp phải quân tử như nước thì cũng bình tĩnh lại.
Nàng dán mặt lên ngực nghe tiếng trái tim chàng đập rồi nói: “Ngôn nhị ca ca là của ta, không ai được cướp chàng đi hết.”
Ngôn Thượng nửa ngồi nghe thế thì chọc nàng: “Hai ngày trước không phải nàng còn nói ta tuổi già sắc suy cơ mà, sao hôm nay lại sợ ta bị người đoạt vậy?”
Mộ Vãn Diêu ngửa mặt, nhìn chàng nhẹ giọng nói: “Có người tốt đến tận cùng nhưng lại không liên quan gì tới bề ngoài cả.
Ngôn nhị ca ca là người như thế, ai cũng muốn đoạt chàng từ tay ta.”
Nàng nửa đùa nửa thật nói: “Người thân, bạn bè, huynh muội, triều thần, tình địch và ngay cả hoàng đế đều muốn cướp chàng…… đều muốn đánh nhau với ta giành lấy chàng.
Nhưng chàng là của ta, không ai được lấy.
Ta sẽ để người xây một tòa lầu vàng rồi lặng lẽ giấu chàng đi nhé?”
Ngôn Thượng rũ mắt nhìn nàng, chỉ thấy buồn cười.
Chàng vừa thẹn đỏ mặt vừa vui sướng.
Mộ Vãn Diêu là một người thích tỏ tình công khai nên chàng thường xuyên có thể cảm giác được tình cảm của nàng với mình.
Trong lòng chàng kỳ quái nghĩ sao lại có người thích nói tới nói lui như vậy, chẳng lẽ