Viết thơ thì ai không biết?
Nhưng càn khôn trong đó, cùng với nhiệt huyết trong ngực thì há kẻ nào cũng viết được ra?
Hải Tam Lang là thiếu niên đa tài, thuở nhỏ có danh thần đồng nhưng khắp nơi tại Trường An này có ai không phải thần đồng? Ấy vậy mà người có thể viết một câu đầy khí phách “Vạn năm chiêm nghiệm phù du” như Ngôn Nhị Lang thì không có mấy ai.
Hải Tam Lang vốn là người nổi bật trong số những thần đồng nơi này nên hắn đặc biệt không phục.
Dù vậy hắn cũng đã thua —— câu thơ của hắn có thể hoa lệ, có thể khiêm tốn tinh tế, hắn cũng có thể nói thơ của Ngôn Nhị Lang quá bình thường và vụng về.
Nhưng hắn không làm nổi một câu thơ nào có khí phách sánh ngang được với câu “Vạn năm chiêm nghiệm phù du” của đối phương.
Mọi người trong tiệc Hạnh viên đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn thiếu niên lang bị Ngôn Thượng chèn ép.
Hải Tam Lang thất hồn lạc phách, sắc mặt tái nhợt, cảm giác mình thua một vị quan chủ khảo chỉ có tài học bình thường quả là nhục nhã.
Nhưng mọi người trong Trường An lại nghĩ hắn có thể khiến một người tốt tính như Ngôn Nhị Lang nổi giận thì Hải gia xong rồi.
Không đợi mọi người nói cái gì, Mộ Vãn Diêu đã tới.
Mọi người thấy công chúa cầm roi thì trong lòng đều sợ.
Nhưng nàng chỉ tâm bình khí hòa, thậm chí còn tươi cười với bọn họ rồi đi về phía phò mã của mình.
Lúc mới tới lầu dưới sát khí trên người nàng dày đặc, nàng muốn giúp Ngôn Thượng hả giận.
Dựa vào cái gì mà Ngôn Thượng phải bị bọn họ nhục nhã? Nhưng chàng lại tự mình trút giận, thế nên cõi lòng xót xa của nàng đã bình thường trở lại.
Mộ Vãn Diêu đứng bên cạnh chàng, siết chặt roi, môi run rẩy, trong mắt vẫn còn dấu vết thống khổ mà nhìn chàng nói: “Chúng ta thỉnh an bệ hạ thôi.”
Ngôn Thượng biết nàng muốn mắng hoàng đế nên vội cười nói: “Người trong nhà làm gì phải khách khí như thế?”
Chàng quay đầu chắp tay với mọi người tiễn mình rồi nói bản thân tửu lượng kém, muốn cùng công chúa cáo lui.
Lúc này hoàng đế ở Tử Vân Lâu vụng trộm quan sát việc Hải thị bất kính với Ngôn Thượng nhưng bản thân hắn không hề ra mặt.
Lúc hắn nghe nói Đan Dương trưởng công chúa đến thì da đầu lập tức run lên, cảm giác Lục muội sẽ hùng hổ đến chất vấn hắn.
Bản thân hắn cảm nhận sâu sắc Ngôn Thượng tuổi trẻ, chức quan lại cao nên có bị thế gia nói hai câu cũng không có gì.
Hắn làm thế chỉ vì củng cố ngôi vị hoàng đế của mình —— thế gia và hàn môn cần đánh nhau thì hắn mới được lợi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chột dạ, nghe trưởng công chúa đến là hắn lập tức đứng ngồi không yên.
Có điều sau khi uống hai ngụm trà có thái giám tới báo công chúa và phò mã đã đi rồi.
Lúc này trái tim hoàng đế vẫn đập loạn lên, mặt đỏ lựng, cảm giác thực mất mặt.
Hắn chỉ cảm thấy lòng mình tràn đầy mưu mô nhưng lại bị người khác nhìn thấu và coi như trò cười.
Ai cũng đều đang nhìn trò cười của hắn!
Hắn đã quen giả bộ hồ đồ, lúc còn là thái tử trải qua khuất nghẹn nên vốn hắn cũng muốn trị quốc cho thật tốt… Chỉ có điều tài năng của hắn bị năm tháng hao hết, người đã tới lúc trung niên nhưng chỉ tầm thường nhàn nhạt, luôn bị đám thần tử quyền cao chức trọng bắt nạt cũng không dám phát tác.
Lúc đầu phụ hoàng đã thống trị thiên hạ này thế nào? Vì sao đám đại thần kia lại sợ tiên hoàng như thế nhưng lại không hề sợ hắn? Chẳng lẽ hắn cần đại khai sát giới ư? Nhưng hiện tại hắn không thể sai bảo được người ta, nếu giết sạch thì ai thay hắn làm việc?
… Aizzz, vẫn là Ngôn Thượng tốt.
Vô dục vô cầu, luôn giúp quân vương chia gánh nặng.
—–
Màn đêm đen nhánh, hoa đăng chiếu rọi, sóng biếc lãng đãng bình yên.
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng được cung nhân và người hầu vây quanh đi tới chỗ xe ngựa bên cạnh Hạnh Viên.
Bọn họ đi được một nửa thì có thái giám trong cung thở hồng hộc chạy theo nói là Ngôn Nhị Lang chịu thiệt thòi nên bệ hạ tặng chút ruộng tốt, rồi nhà cửa cho chàng, khế đất đã đưa tới phủ công chúa.
Ngôn Thượng ứng phó với thái giám kia, nhờ bọn họ chuyển lời tới trấn an hoàng đế.
Còn Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh lại chỉ cười cười, thờ ơ lạnh nhạt.
Thái giám kia không dám nhìn công chúa, sợ nàng nói lời khó nghe khiến hoàng đế xấu hổ.
Đợi thái giám vừa đi thì lại có người đuổi tới ——
“Ngôn quân! Ngôn quân!
Ngôn tướng công!”
Mộ Vãn Dao nhướng mày, thấy Ngôn Thượng cũng hơi nhíu mày thì biết chàng quả nhiên không thích xưng hô này.
Bóng đêm sâu thẳm, đèn đuốc hoa lệ, Ngôn Thượng lúc này đã khoác áo choàng và quay đầu lại nhẹ giọng nói chuyện với Hải Tam Lang vừa đuổi tới: “Hải Tam Lang đừng gọi ta như thế, ngươi không phải học trò của ta, mà bản thân ta cũng không nhận nổi một câu ‘Tướng công’ đâu.”
Hải Tam Lang còn trẻ, trên mặt vẫn mang theo khí phách và phấn chấn của thiếu niên.
Hắn thở hồng hộc đuổi theo, lúc này lại bị Ngôn Thượng nói một trận thì mặt nhẹ đỏ lên, vội tranh luận vì bản thân: “Ngôn quân là Đồng Bình Chương Sự, địa vị ngang với Tể tướng.
Tiểu sinh gọi ngài một tiếng ‘Tướng công’ cũng không tính sai.
Tiểu sinh đương nhiên cũng muốn gọi ngài là ‘Lão sư’, nhưng cũng biết mình vừa làm sai rất nhiều chuyện, sợ là ngài sẽ không muốn để tiểu sinh gọi như thế.
Tiểu sinh muốn bồi tội với ngài! Tiểu sinh không nên làm khó dễ ngài, chẳng qua ta cho rằng, cho rằng…”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Cho rằng ta vô tài vô đức, tuổi còn trẻ nên dựa vào cái gì có thể làm quan chủ khảo khoa cử rồi đánh giá các ngươi đúng không?”
Chàng thở dài nói: “Không ngại.
Có nhiều người nói như thế, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ đứng đầu dám tìm ta khiêu khích mà thôi.”
Chàng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Hải Tam Lang rồi chỉ điểm nói: “Nhưng ngươi còn nhỏ tuổi, ở nhà lại được sủng ái, nay mới tới Trường An nên còn chưa trải sự đời.
Có vài người quen biết nâng ngươi lên thành ‘Thiên tài’ khiến ngươi không khỏi đắc chí, cho rằng mình rất giỏi.
Hôm nay ngươi hẳn đã biết nếu ta muốn làm khó dễ ngươi thì chỉ dễ như trở bàn tay.
Ngươi bị người bên ngoài khuyến khích cùng ta đối đầu, nhưng có từng nghĩ ngày sau ta có thể gây cản trở cho ngươi không? Vậy những kẻ khuyến khích ngươi có còn giúp ngươi hay chăng?”
Hải Tam Lang sửng sốt, hắn rốt cuộc cũng xuất thân thế gia, Ngôn Thượng chỉ hơi chỉ điểm là hắn đã sửng sốt nhận ra mình đã to gan đường đột thế nào, máu nóng trong người cũng như đông cứng —— hắn lúng túng nói: “Cho nên ngày sau Ngôn quân sẽ không khó xử tiểu sinh trên quan trường ư?”
Ngôn Thượng mỉm cười nói đùa: “Xem tâm tình của ta đã.”
Hải Tam Lang co quắp.
Mộ Vãn Diêu hơi ngạc nhiên nhìn Ngôn Thượng, không nghĩ đến hôm nay chàng bị tiểu bối khó xử nhưng không hề tức giận, tâm tình thậm chí còn không tệ… thậm chí còn nói đùa.
Hải Tam Lang nói thầm: “Cũng vậy… Hạ quan chỉ không hiểu, Ngôn quân có thể làm ra những câu thơ như vừa rồi vậy vì sao không sớm thể hiện mà đến tận bây giờ mới trổ tài? Trường An đều nói Ngôn quân vô tài, tiểu sinh cũng tưởng như vậy.
Nhưng tối nay tiểu sinh mới biết Ngôn quân mà chịu đầu tư cho thi phú thì hẳn cũng không kém ai.
Nếu Ngôn quân có năng lực như vậy thì vì sao không dụng tâm?”
Ngôn Thượng nhìn hắn không nói, lại như suy nghĩ gì đó.
Hải Tam Lang lại chất vấn.
Ngôn Thượng đáp: “Ngươi hỏi câu này cho ai?”
Hải Tam Lang sửng sốt, sau đó lập tức sáng tỏ điều Ngôn Thượng thật sự muốn hỏi.
Hắn nhất thời cảm thấy nhục nhã, vừa xấu hổ lại không phục, cả người run lên nói: “Dù tiểu sinh xuất thân Hải gia nhưng không phải chuyện gì cũng hỏi người trong nhà.
Không sai, chuyện tối nay do tiểu sinh gây ra là vì có đệ tử khác khuyến khích… Nhưng đó là do bản tính khinh cuồng của tiểu sinh, về sau tiểu sinh sẽ cẩn thận không để người ta lợi dụng.
Tuy tiểu sinh xuất thân Hải thị, giống như đối lập với ngài… Nhưng tiểu sinh cũng không phân biệt cái gì mà thế gia và hàn môn! Tiểu sinh là chính mình, không phải con rối của Hải thị!”
Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh lạnh lẽo nói: “Ngươi còn trẻ nói gì chẳng được, ngươi về nói với phụ thân và gia gia của mình xem bọn họ có đánh gãy chân ngươi không.”
Hải Tam Lang cao giọng: “Thần biết điện hạ cùng nhà thần có thù nhưng thần không hại ngài.
Điện hạ tìm gia gia và a phụ của thần mà tính sổ ấy, thần không có gì có lỗi với ngài hết.”
Mộ Vãn Diêu mỉa mai cong môi cười.
Ngôn Thượng lại đánh gãy trào phúng của nàng với thiếu niên này: “Nếu ngươi vì chính mình hỏi vấn đề này thì ta sẽ trả lời.
Ngươi có biết mỗi ngày ta có bao nhiêu công việc phải làm không? Lúc gà chưa gáy ta đã phải dậy, trời chưa sáng đã tới Trung Thư tỉnh cùng vài vị tướng công bàn việc triều chính cả ngày.
Sau đó chúng ta phải lên triều, ngày nào cũng phải bàn luận chính vụ không thể thiếu.
Bệ hạ chưa biết rõ ràng mỗi ngày triều thần muốn bàn cái gì thì ta đã phải nắm hết.
Ta không thể gây sai lầm trước mặt bệ hạ, lại phải dàn xếp tốt cho các đại thần, còn phải quan sát và thay bệ hạ giải vây.
Đợi kết thúc triều hội ta lại phải tới Ngự Thư phòng, rồi về Trung Thư tỉnh.
Đến cuối ngày ta phải về Lại Bộ.
Cơm trưa ta lại phải về Trung Thư tỉnh tiếp người tới.
Khi thì Hoằng Văn Quán cho người tới, cung đình túc vệ đến, ta đều phải quản… Khi thì bệ hạ cảm thấy đại thần nào đó không tốt sẽ gọi ta đến hỏi chuyện rồi trực tiếp lệnh cho ta xử lý việc đó.
Chỗ nào có lũ lụt, châu nào yêu cầu giảm thuế, quận nào có dân binh khởi nghĩa… Những cái này ta đều phải quan tâm.
Ta đã bận tới canh ba mới có thể ngủ.
Thế nên Hải Tam Lang ngươi nói xem ta lấy đâu ra thời gian mà đi nghiên cứu thơ văn rồi viết phú? Việc ta bận bịu cả ngày có liên quan gì tới thơ phú đâu.”
Thiếu niên lang nghe đến đây thì mặt lộ vẻ xấu hổ, lại như suy nghĩ gì đó.
Ngôn Thượng thở dài nói: “Các ngươi vẫn còn quá trẻ, cả ngày viết thơ làm phú nên cảm thấy đó là kinh người, đủ để làm quan tốt.
Nhưng làm quan như thế nào, thơ và phú có bao nhiêu lợi hại trong ấy chứ? Năm trước ta cùng thánh thượng nói qua việc này, muốn cải cách khoa cử nhưng đáng tiếc tân đế mới đăng cơ nên việc này bị trì hoãn.
Ngươi cố gắng quý trọng danh hiệu Trạng Nguyên lần này đi, nói không chừng ngươi là người cuối cùng đó.”
Ngôn Thượng nhìn Hải Tam Lang nghe thế thì sửng sốt.
Ngày tháng ba có chút lạnh, chàng ho khan hai tiếng rồi nói thêm hai câu: “Ngươi là Trạng Nguyên, vậy sau này muốn làm quan thế nào?”
Hải Tam Lang ngơ ngác nói: “Tiểu sinh không biết, tiểu sinh chỉ nghĩ mình học cho tốt, cảm thấy khoa cử đơn giản nên tùy tiện thi một lần…”
Ngôn Thượng cười không nói gì còn Hải Tam Lang thì xấu hổ hỏi: “Tiểu sinh nên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này sao?”
Ngôn Thượng thở dài nói: “Suy nghĩ đi.
Làm quan là vì gia tộc mà mưu lợi hay vì dân chúng thiên hạ.
Ngươi muốn bảo vệ người mình quý trọng không bị bắt nạt hay thực hiện hào khí của bản thân.
Thiên hạ Đại Ngụy sống thế nào, làm sao cân bằng giữa lợi ích gia tộc và cá nhân, lúc thứ ngươi coi như trân bảo bị người ta vứt bỏ như giày rách thì phải giải quyết thế nào… Những thứ này ngươi đều phải suy nghĩ từ bây giờ đi.
Tuổi trẻ thật tốt, có khí phách phấn chấn, không uổng công thiếu niên, ta sẽ tặng ngươi một câu —— đừng cô phụ thanh xuân tốt đẹp.”
Hải Tam Lang được khích lệ thì mặt đỏ tai hồng nhưng vẫn nghe ra được nhiều đạo lý.
Ngôn Thượng đã thay đổi nhận thức của hắn, khiến hắn nhìn nhận tương lai của mình từ một góc độ khác.
Lúc này Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng đi rồi nhưng nàng vẫn quay đầu nhìn Hải Tam Lang vài lần, chỉ thấy tên kia vẫn nhìn theo bọn họ với ánh mắt kính nể sáng quắc.
Trong mắt hắn tràn ngập khát vọng, xoắn xuýt muốn cùng đi theo họ nhưng lại không dám.
Hắn nhìn chằm chằm Ngôn Thượng, hy vọng chàng quay đầu liếc hắn một cái như vậy hắn có thể có dũng khí ăn vạ… Đáng tiếc, Ngôn Thượng không quay đầu lại.
Mộ Vãn Diêu bỡn cợt nghĩ: Lại là một kẻ bị Ngôn Nhị “Vô tình” cô phụ.
—–
Trở lại xe ngựa, không gian trong đó rất nhỏ hẹp.
Mộ Vãn Diêu lập tức nhét lò hương vào tay áo chàng, còn Ngôn Thượng thì dựa vào vách xe, bấy giờ mới cảm thấy ấm áp.
Nàng ở bên cạnh lại không ngừng nghỉ, nâng bát canh gừng bọn thị nữ đưa tới đút cho chàng.
Bận trước bận sau một hồi thấy sắc mặt chàng từ trắng bệch chuyển thành hồng hào nàng mới cảm thấy thỏa mãn.
Ngôn Thượng lôi kéo tay nàng để nàng ngồi xuống, không muốn nàng quá bận bịu.
Mộ Vãn Dao thấy khí sắc của chàng đã tốt hơn nhiều thì cũng ngồi xuống.
Xe ngựa bắt đầu chạy, ở trong xe Mộ Vãn Dao kéo cánh tay Ngôn Thượng và nhìn chàng cười nói: “Chàng quả thực đã có khí khái của kẻ thượng vị.
Hải Tam Lang kia bị chàng thuyết phục như vậy thì sau này hẳn sẽ theo đuổi chàng không bỏ đó.”
Nàng hứng trí bừng bừng nói: “Hôm nay chàng chỉ điểm cho hắn, giống như lão sư của chàng lúc trước chỉ điểm cho chàng vậy.
Đêm đó ta ở bên cạnh nhìn thấy chàng quỳ lạy gọi Lưu tướng công là ‘Lão sư’ rồi nói chàng làm quan vì dân chúng, con đường này có khó chàng cũng đi… Lúc ấy ta nghe máu trong người sôi trào, không nghĩ rằng mới qua vài năm chàng đã có thể chỉ điểm cho người khác.
Chàng cũng đã lợi hại như lão sư của mình rồi!”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Đã sắp 10 năm rồi còn gì.”
Mộ Vãn Diêu bất mãn nói: “Nào có 10 năm? Cũng mới 7 năm thôi mà.”
Xe ngựa lắc lư, người trong xe cũng lắc lư theo.
Ngôn Thượng nói: “Hóa ra đã nhiều năm như vậy rồi… Lão sư đều sắp nghỉ hưu, mà ta cũng đã có thể được người khác gọi là ‘Lão sư’.”
Vốn Mộ Vãn Diêu khơi mào chuyện này nhưng bây giờ nhìn thấy chàng thương cảm thì nàng vẫn không vui nói: “Làm gì mà ủ rũ, già cả như thế làm gì? Giống như chàng đã già 70, 80 tuổi rồi ấy.
Chàng mới hai mươi mấy… mà đã cả người bệnh!”
Nói xong lời cuối cùng, nàng lại nghiến răng nghiến lợi.
Ngôn Thượng lại chỉ dùng ánh mắt trong sáng mềm mại nhìn nàng chăm chú.
Mộ Vãn Diêu hếch cằm nói: “Sao vậy, ta nói sai ư? Mới tháng ba mà chàng đã mặc dày thế này, nói hai câu đã ho, không phải một thân bệnh thì là cái gì? Ngự y bảo chàng tĩnh dưỡng, nếu còn làm lụng vất vả như thế thì sẽ chết sớm.
Ta thấy chàng lại bình chân như vại, hẳn đã sẵn sàng đi trước để lại ta một mình trên thế gian này chỉ biết dưỡng mỹ thiếu niên, cả ngày vui vẻ.”
Ngôn Thượng cười nói: “Thật tốt.”
Mắt Mộ Vãn Diêu như phun lửa mắng: “Ta nói ta muốn dưỡng một đống trai lơ chàng còn nói tốt!”
Ngôn Thượng kéo tay nàng ôn nhu nói: “Ta nói là vừa rồi nàng đưa trà, khoác áo cho ta khiến ta hoảng hốt,