Mộ Vãn Diêu được người ta ôm về thành.
Vì lúc trước nàng đã bị đâm nên đám hộ vệ cực kỳ cảnh giác, không hề dám để kẻ địch thừa cơ gây rối.
Một tay Mộ Vãn Diêu vẫn đang che lại lòng bàn tay chảy máu của mình, một đường nhanh chóng trở về thành nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Đau xót khiến nàng chết lặng, ngay sau khi vào thành nàng rõ ràng cảm nhận được Phương Đồng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mộ Vãn Diêu lại không hề nao núng.
Nàng không chịu lui xuống nghỉ ngơi mà vẫn chú ý tới các tướng sĩ bảo vệ dân chúng chạy trốn.
Con đường lạo xạo, cửa thành bắt đầu đóng lại.
Sau khi mọi việc đã đâu vào đấy nàng lại thấy trước một cửa thành vang lên tiếng ồn ào, tướng sĩ vây quanh đó lập tức nổi lên xung đột.
Vào thời điểm này không thể xảy ra bất kỳ vấn đề gì thế nên nàng lập tức đi qua hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hai binh sĩ đang tranh cãi thấy công chúa tới thì lập tức cúi đầu.
Một người căm giận đáp: “Điện hạ, thần không làm gì sai.
Trong thành có mật thám nên thần đã lập tức giết kẻ kia, thế mà tên này lại nói thần giết đồng liêu…”
Mộ Vãn Diêu được Phương Đồng đỡ cánh tay, cả người nàng căng thẳng, khuôn mặt vì mất máu mà càng thêm trắng bệch.
Nàng khẽ hếch cằm, lạnh như băng nói: “Nghiễm Châu thuỷ chiến hai tháng, tướng sĩ trong thành đều là người mình thì lấy đâu ra mật thám? Ngươi nhiễu loạn quân tâm là có mục đích gì? Trong thành không có mật thám! Mau mang hắn đi xử tử ngay!”
Phương Đồng đang đỡ Mộ Vãn Diêu nghe vậy thì kinh ngạc.
Đám tướng sĩ vây quanh nàng cũng sửng sốt nhưng dưới ánh mắt đen nhánh của nàng bọn họ lập tức dẫn tên binh lính đang la hét ầm ĩ kia đi.
Đã đi xa rồi nhưng tiếng khóc gào của binh lính kia vẫn vang lên: “Nếu thật sự có mật thám thì hắn chính là mật thám! Thần vô tội! Vì sao lại giết thần? Điện hạ, điện hạ… Ngài thật bất công! Ngài khẳng định có giao dịch với kẻ địch để hủy diệt Nghiễm Châu…”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày, lạnh giọng quát: “Chặn miệng hắn lại!”
Sau đó nàng vẫn không đi mà để Phương Đồng đỡ mình lên tường thành quan sát tình huống cửa thành và thế tiến công của địch.
Lúc lên lầu Phương Đồng nói nhỏ với nàng: “Tên binh sĩ kia có lẽ thật sự bị oan uổng, trong thành nói không chừng thật sự có mật thám…”
Mộ Vãn Diêu lạnh lùng đánh gãy: “Có mật thám hay không ta không cần biết.
Nghiễm Châu bắt đầu từ hôm nay phong thành, một con ruồi đều không bay vào được, tin tức cũng không có khả năng truyền đi.
Kẻ kia nhiễu loạn quân tâm, đó mới là trọng yếu.”
Phương Đồng giật mình, trong lòng kính nể công chúa suy nghĩ sâu xa.
Dưới màn trời màu đen, bàn tay nàng vịn lên tay hắn khẽ run rẩy sau đó nàng nghiêng đầu nói nhỏ với hắn: “Huống chi, không nhất định có mật thám.
Bình thường với tình huống như vậy con người ta la hét có mật thám đa phần là vì bản thân sợ hãi, nhìn thấy chiến hữu là bắt đầu đề phòng, coi đồng liêu kề vai chiến đấu trở thành kẻ địch.
Đây là dấu hiệu của kẻ sợ hãi, ta mà để hắn phát triển thì loại cảm xúc khủng hoảng này sẽ ảnh hưởng tới toàn thành.
Nếu mọi người đều nghi ngờ trong thành có mật thám, bắt đầu đề phòng chiến hữu kề vai sát cánh với mình thì cuộc chiến thủ thành này còn đánh thế nào? Không thể tin tưởng người của mình, vậy chúng ta bại là cái chắc rồi.
Phương Đồng, ta tính toán… Nam Man đang được ăn cả ngã về không, bọn họ sẽ không dễ dàng lui lại.
Nghiễm Châu có lẽ sẽ phải thủ chiến trong thời gian dài.
Chúng ta phải giảm bớt áp lực cho Kiếm Nam, phải cho triều đình thời gian.
Tự chúng ta không thể rối loạn được.”
Cái nhìn đại cục của Đan Dương trưởng công chúa khiến Phương Đồng tự ti.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ chuyên tâm bảo hộ điện hạ là được.
Mộ Vãn Diêu được Phương Đồng và đám hộ vệ che chở đi lên lầu, nàng nóng lòng muốn quan sát tình hình chiến đấu.
Bởi vì di chuyển vội vàng, trước đó lại bị tập kích nên tóc nàng lúc này buông lỏng, trâm cài cũng lung lay.
Phương Đồng che chở nàng lên thành lâu, vừa né được mũi tên đầu tiên thì cây trâm trên đầu nàng cứ thế rơi xuống.
Châu ngọc đinh đang, tóc đen xõa tung.
Trong đêm đen, quân tốt hỗn loạn chiến đấu, Mộ Vãn Diêu thấy vậy thì quay đầu.
Mái tóc đen của nàng xõa ra, dày như thác nước lấp lánh.
Da nàng trắng cùng tóc đen giao nhau tôn lên ánh sáng trong mắt nàng khiến người ta phải mê mang.
Trâm cài rơi xuống lách cách, công chúa để lộ dáng vẻ chưa ai từng thấy.
Đám binh sĩ hoảng hốt còn Phương Đồng và mọi người thì vội cúi người hỗ trợ tìm cây trâm giúp nàng vấn lại tóc.
Mộ Vãn Diêu nhìn bọn họ sau đó bỗng rút đao bên người Phương Đồng, chưa đợi hắn ngăn cản nàng đã vung đao chém mái tóc của mình.
Tóc đen cứ thế quả quyết rơi xuống từ lòng bàn tay nhuốm máu của nàng.
Mái tóc dài tới gót chân đẹp đẽ của nàng vốn luôn được thị nữ chăm sóc chu đáo, lại được Ngôn Thượng ca ngợi lúc này bị nàng phạt tới eo.
Tượng trưng của xuất thân phú quý, của cuộc sống an nhàn cứ thế bị vô tình chém đứt.
Hiện tại mái tóc đó không thể xõa ra cũng không thể trở thành trói buộc của nàng lúc chạy trốn nữa.
Nàng chém hết quá khứ để bắt đầu một cuộc đời mới.
Tay nàng cầm kiếm, để mặc mái tóc dài xõa tới eo.
Đối mặt với kinh ngạc của mọi người, nàng cao giọng hét: “Mọi người nghe cho kỹ đây, ta lấy thân phận Đan Dương trưởng công chúa của Đại Ngụy để cắt tóc thề: Từ hôm nay trở đi, ta và các ngươi sẽ cùng tiến cùng lui, cùng ăn cùng mặc.
Ta sẽ cùng các ngươi thủ thành!
Không có phản bội, không có mật thám, không có khác biệt.
Chúng ta cùng thủ Nghiễm Châu, sống chết với nhau.
Nếu ta dám bỏ lại các ngươi mà trốn… thì để ta xuống hoàng tuyền chịu mọi tra tấn, khổ sở, cả đời không thể hạnh phúc!”
Dưới thành chém giết không dứt, trong thành lo sợ bất an.
Nhưng lúc này mọi người đều an tĩnh nhìn Mộ Vãn Diêu, thấy nàng lặp lại lời kia một lần nữa, trong không gian yên tĩnh tiếng nàng đạm mạc lại kiên định truyền khắp tường thành.
Nàng cứ vậy đứng trên tường thành, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Tay áo nàng tung bay, sợi tóc hỗn độn, gương mặt phong trần mệt mỏi nhưng một người cao quý nguy nga như nàng lại nghiêm trang khiến ai cũng phải ngẩng đầu nhìn.
Bọn họ ngưỡng mộ nàng như minh châu rực rỡ, như núi cao sừng sững.
Trong một mảnh yên lặng, các tướng sĩ đột nhiên phấn chấn hẳn lên.
Bọn họ thấy mắt nóng lên, nước mắt đảo quanh, tất cả vây lấy công chúa mỹ lệ, theo tướng quân dẫn dắt mà hô to:
“Trời phù hộ Đại Ngụy, thánh thần bảo vệ Đại Ngụy! Bảo vệ điện hạ, thề không lui!”
“Bảo vệ điện hạ, thề không lui!”
Các tướng sĩ giương cờ, trèo lên vọng lâu.
Có binh sĩ đem lời nói của Mộ Vãn Diêu truyền ra khắp toàn thành, có người cưỡi ngựa quanh ngõ