Tiêu Tuyết cựa người, đột nhiên cô thấy thứ gì đó đang đè nặng lên tay mình.
Cô giật mình tỉnh giấc.Tiêu Tuyết quay người qua bên thì Mạc tổng đã nằm sát ngay trước mặt cô.
Cánh tay cô bị anh đè lên tê cứng...!Cô muốn rút cái tay lại nhưng lại sợ làm anh thức giấc.
Từ đây nhìn anh, Mạc Lăng không hề đáng sợ.
Anh vẫn chỉ là một chàng trai đôi mươi rất tuấn tú.
Chiếc mũi cao và hàng mi đó khiến cô cứ bị cuốn hút.
Chợt anh cau mày "Đừng có nhìn nữa"Tiêu Tuyết giật mình, cô quay đi.Mạc Lăng mở mắt ra, anh ngồi dậy.
Cô vội rút tay lại nhưng vẫn không quên hỏi: "Anh còn đau không vậy?Mạc tổng bước xuống giường, anh đi tới lấy một chiếc sơ mi rồi khoác lại sau đó đi vào phòng tắm."Con người này cũng thật kì lạ, mình hỏi thăm mà không trả lời" - Cô suy nghĩ rồi lắc đầu.Một lúc lâu sau Mạc tổng mới đi ra, anh đi ra sau đó tiến đến chỗ Tiêu Tuyết: "Lau đầu cho tôi"Tiêu Tuyết gật đầu rồi đi vào phòng tắm lấy chiếc khăn ra lau.Cô vừa lau vừa nói: "Vết thương của anh cần tôi giúp băng lại không?"- "Không cần"Sau khi lau xong, cô đặt chiếc khăn xuống bàn."Cô có muốn về thăm gia đình không?"Nghe tới đây cô vui lắm cô vui tới mức quên mất người đang nói chuyện với cô là ai bèn chạy tới bấu lấy tay anh: "Thật sao? Muốn lắm tôi thật sự rất nhớ gia đình"Mạc tổng vẫn giữ nét như vậy, anh nói: "Vậy thì chuẩn bị đi"...Hôm nay bầu trời bỗng nhiên rất trong trẻo, cô ngồi trên xe hướng mắt về phía trời, sau đó đưa tay lên, gió phả vào trong xe làm bay mái tóc của cô.Cảm giác này thật là tuyệt.
Tiêu Tuyết nhớ tới cha cô từng đèo gia đình đi chơi sau đó hai chị em cô thường tranh nhau ngồi chỗ cạnh cửa xe để hóng gió.Nhưng mà giờ thì chả còn nữa.
Làm gì còn chiếc xe...!làm gì còn thời gian mà đi chơi như vậy...Cô tựa đầu và nằm xuống bên cửa xe.Bỗng Mạc tổng kéo cô lại, Tiêu Tuyết giật mình, Mạc tổng không nói một lời nào chỉ kéo sát cô lại sau đó tựa lên người cô."Anh đang làm gì thế?"- "Ngủ"Tiêu Tuyết cựa người, cuộc đời cô chưa từng quen ai cũng chưa từng thân thiết với người đàn ông nào hết giờ lại ở cạnh Mạc tổng như vậy."Ngồi yên" - Đột nhiên Mạc tổng lên tiếng.Tiêu Tuyết cứ bị giọng nói này điều khiển sợ đến mức không dám cựa quậy.Cuối cùng cũng đến sân bay, cô háo hức sau đó đẩy cửa xe ra, Hàm Quang lấy vali đi sau.
Tiêu Tuyết đi tới : "Để tôi cầm cho" sau đó cô đưa tay ra giữ.
Mạc Lăng lúc này mới bước từ trên xe xuống anh đưa mắt nhìn qua một lượt rồi bước tiếp.Thấy anh đi Tiêu Tuyết và Hàm Quang liền nhanh chóng đi theo sau."Các anh đặt vé trước chưa?" - Tiêu Tuyết hỏi.- "Cô nghĩ gì thế? Tất nhiên là không cần rồi!" - Hàm Quang nói."Thế thì phải đợi à?"- "Đồ ngốc, Mạc tổng mà phải đợi sao? Chỉ cần một cuộc gọi thậm chí là mười cái máy bay cũng sẵn sàng phục vụ"Tiêu Tuyết gật đầu.Bỗng có một nữ tiếp viên đi ra, cúi đầu :"Mạc tổng mời anh đi lối này ạ"Mạc Lăng vẫn không hề thay đổi sắc mặt lạnh tanh ấy anh chỉ đảo mắt rồi bước đi.Ba người được dẫn lên khoa hành khách VIP để ngồi.Tiêu Tuyết đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn xung quanh, người tiếp viên nữ đưa tay mỉm cười với cô: "Để tôi giúp cô cất đồ"Mạc Lăng tiến đến chọn một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.Đang chưa biết sẽ ngồi đâu trên chiếc máy bay thì bỗng Mạc tổng lên tiếng: "Cô, lại đây"Tiêu Tuyết bước tới trước mặt Mạc tổng."Ngồi xuống" - giọng nói lạnh tanh.Tiêu Tuyết phục phịu, vẻ mặt trán nản:- "Tại sao tôi phải ngồi đây vậy? Sao tôi không được ngồi ở chỗ khác ?"Cô hi vọng mình sẽ nhận được một câu trả lời thích đáng nhưng lại chỉ là một câu nói cộc lốc:"Đây là lệnh"Một lúc sau, nữ tiếp viên đi vào trong nhắc nhở:"Kính thưa quý khách, máy bay sẽ cất cánh trong năm phút nữa.
Mọi người hãy ổn định chỗ ngồi"Cảm giác về nhà đang dâng trào trong người cô, cô chắp hai tay lại vào nhau và mỉm cười vô điều kiện."Quý khách yêu cầu gì cứ gọi tôi nhé!" - Nữ tiếp viên cúi chào rồi đi ra ngoài.Tiêu Tuyết ngoái theo định nói gì đó thì bị