Thứ Bảy, 26 ° C, trời nắng nhiều mây.
Lúc này là thời tiết đẹp nhất, không lạnh cũng không nóng, gió từ từ thổi tung rèm cửa, ánh mặt trời giống như vảy lốm đốm rơi xuống.....
Lúc này, Lục Kiều Vi đang nằm trên giường dò xét tiểu tam.
Vị hôn phu của Lục Kiều Vi đã ngoại tình. Yêu nhau được ba năm, tiệc rượu đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ là chưa đến cục dân chính để lấy giấy đăng ký kết hôn, chỉ còn thiếu một bước nữa thì tiểu tam xuất hiện.
Sau khi Lục Kiều Vi phát hiện ra, trước tiên cô giữ lại thông tin liên lạc của tiểu tam, thừa dịp vị hôn phu đi công tác trong hai ngày, ngày nào cô cũng chào hỏi ân cần với tiểu tam, gọi một tiếng muội muội, lừa tiểu tam mắc câu.
Lý do để làm như thế này rất đơn giản, cô không chỉ muốn một chân đá tra nam đi, còn muốn khiến cho tra nam cùng với tiểu tam tình cảm tan vỡ.
Chị đây bị phản bội, gian phu dâm phụ các người còn muốn sống tốt sao?
Nằm mơ đi!
Lục Kiều Vi đánh chữ lách cách: 【 Chiều cao 1m83, cân nặng 70kg, cơ bụng 6 múi, mông to, muốn hẹn gặp mặt không? 】
Văn Cẩn Ngôn: 【? 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Gửi ảnh qua đây. 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Em muốn ảnh toàn thân. 】
Cô chọn hai bức ảnh rồi gửi qua.
Lục Kiều Vi: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】 đẹp trai không? Có muốn cùng ca ca gặp mặt không?
Sau khi tin nhắn được gửi đi vài phút, Văn Cẩn Ngôn vẫn chưa trả lời cô, góc trên bên phải cũng không hiển thị tin nhắn mới, Lục Kiều Vi cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn. Chẳng lẽ tiểu tam này không thích loại văn nhã như thế này sao? Cô chính là dựa theo hình dáng của tên tra nam mà tìm ra, thậm chí còn xuất sắc hơn tên tra nam.
Lục Kiều Vi: 【 Không hài lòng với dáng người của ca ca sao? 】
Lục Kiều Vi: 【 Thật ra đây chỉ là hình dáng lúc trước, hiện tại đẹp trai hơn rất nhiều. 】
Những tin nhắn này vẫn như đá chìm đáy biển, Lục Kiều Vi có chút không kiên nhẫn, đi đến tủ lạnh bưng một đĩa hồng, vừa ăn vừa mắng tiểu tam.
Sau khi ăn xong mắng xong thì trời cũng đã gần tối, khi Lục Kiều Vi chuẩn bị bỏ cuộc, đang chuẩn bị mắng tiếp thì điện thoại vang lên.
Văn Cẩn Ngôn: 【 Không phải người ở bên kia là nữ sao? 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Còn nữa, ảnh chụp này không phải cùng một người. 】
Lục Kiều Vi rít lên một tiếng, có chút xấu hổ.
Lục Kiều Vi: 【 Cup C, chiều cao 1m73, cân nặng 55kg】
Lục Kiều Vi: 【 Có cảm thấy kích thích không? 】
Sau đó cô vén làn váy lên, chụp ảnh đôi chân của mình, không để lộ mặt.
Khiêu khích ở mức độ vừa phải, để xem bên kia có lớn gan hay không.
Văn Cẩn Ngôn: 【 Thật trần trụi a? 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Đáng tiếc em không muốn gặp mặt. Bất đắc dĩ.jpg】
Không muốn gặp, vậy mà còn đòi nàng chụp ảnh?
Lục Kiều Vi đem ảnh chụp rút trở về, thì phát hiện ra nó đã quá hạn.
Cô cau mày đánh chữ: 【 Ai nói phụ nữ không được hẹn phụ nữ ? Đều đã là năm 2020 rồi, tư tưởng của cô phong kiến như vậy sao? Không thể thả lỏng một chút sao? 】
Sau khi gửi xong , Lục Kiều Vi đi tắm rửa, quấn khăn tắm đi ra, vừa định kéo người kia vào danh sách đen, thì đối phương đột nhiên gửi đến vài tin nhắn.
Văn Cẩn Ngôn: 【 Tắm rửa sạch sẽ, rồi đến nhà của em đi. 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 địa chỉ: xxx, xxx. 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Nhân tiện vào siêu thị mua bao. 】
Lục Kiều Vi: "?"
Phía trước phía sau mới chỉ có 20 phút, người phụ nữ này đã cắn câu, chính cô vẫn có chút sợ hãi, nếu người phụ nữ này muốn hãm hại cô thì phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ ngược lại, người phụ nữ này làm sao có thể hãm hại được cô ? Cô đuổi giết đến nhà của tiểu tam, không phải nàng bắt gian tra nam, mà chính là tra nam bắt gian nàng cùng với tiểu tam. Đến lúc đó xé rách da mặt, dù sao cũng đều không có hại cho nàng.
Tưởng tượng như vậy, Lục Kiều Vi lập tức thay quần áo và đi ra ngoài.
Cô nghĩ đến cảnh tượng bắt gian, đều không thể nhịn cười được.
Hơn nữa đều là phụ nữ, vậy thì có thể làm gì?
Chưa kể, tiểu tam như thế nào lại sống trong một tiểu khu xa hoa, nằm trên một đoạn đường đắc địa như vậy, nghe nói giá của một căn nhà trong đây ít nhất là mấy ngàn vạn. Làm cho tài xế nghĩ rằng cô là một phú bà giàu có, vì vậy đã kéo đi nửa vòng và lừa cô thêm mười đồng tiền.
Văn Cẩn Ngôn: 【 Khi xuống xe sẽ nhìn thấy một siêu thị ở trước cửa, chị đi vào tìm xem có bao hay không, nếu tìm không có thì hỏi nhân viên hướng dẫn. 】
Hơn nữa cô không tính là sẽ làm thật, cũng không cần mua.
Lục Kiều Vi gửi qua một định vị: 【 Tôi tới rồi! 】
Văn Cẩn Ngôn: 【 Mua bao chưa? 】
Bao cái gì mà bao, Lục Kiều Vi cũng lười trả lời.
Văn Cẩn Ngôn: 【 Chờ một chút, em sẽ đến đón ngay. 】
Lục Kiều Vi đứng chờ, có một chiếc xe ngừng ở bên cạnh cô.
Chiếc Bentley màu đen, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra sườn mặt một người phụ nữ, tóc ngắn ngang vai, ngũ quan tinh xảo, nàng vén tóc lên, trong mắt hiện lên ý cười.
Lục Kiều Vi bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê mẩn, rồi nhìn về phía bộ đồ tây trang trên người nàng, nhất thời kinh ngạc, bây giờ tiểu tam đều chăm chỉ như vậy sao, còn ra ngoài đi làm sao?
"Lên xe không?" Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi, giọng nói rất êm tai, cảm giác không giống như lúc nói chuyện phiếm, mà rất ôn nhu.
Thảo nào trong nháy mắt đã khiến vị hôn phu của cô gục ngã.
"Không cần, tôi sẽ tự đi qua." Không chừng xe này là do một người đàn ông nào đó mua cho, Lục Kiều Vi chán ghét không muốn ngồi vào.
Văn Cẩn Ngôn cũng không ép buộc cô, lái xe chạy chậm rãi, để đi theo phía sau Lục Kiều Vi.
Mãi cho đến trước cửa biệt thự, Văn Cẩn Ngôn từ trên xe bước xuống, nàng vừa mới lái xe không có mang giày cao gót, đứng bên cạnh Lục Kiều Vi với một đôi đáy bằng, thật ra vẫn còn cao hơn Lục Kiều Vi một chút.
Lục Kiều Vi đánh giá cẩn thận người phụ nữ này, trước khi đến cô đã đặc biệt trang điểm, chính là sợ thua tiểu yêu tinh này, không ngờ người phụ nữ này lại có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người chuẩn như vậy.
Cô không hồi hộp, nhưng ngón tay có chút hơi run.
Lục Kiều Vi cắm một tay vào túi quần, ánh mắt nhìn xung quanh:
"Cô sống ở một nơi cũng không tồi đấy."
"Cũng bình thường." Văn Cẩn Ngôn cười cười, không để ý lắm.
Ngôi nhà được trang trí rất đơn giản, có ba phòng ngủ và một phòng khách, còn có tầng 2. Lục Kiều Vi nghĩ đến một từ "Phí phạm của trời", không biết có bao nhiêu người muốn mua một căn nhà ở đây, thậm chí sau một năm chật vật phấn đấu cũng không đủ tiền mua nổi một phòng toilet.
"Em không thường sống ở bên này, vừa mới nhận một ngôi nhà mới."
Lục Kiều Vi đã hiểu, ngành công nghiệp này của các nàng không phải là một bữa ăn ổn định lâu dài, cần phải được đổi mới.
Văn Cẩn Ngôn ném chìa khóa lên bàn: "Trời vẫn còn sớm, em sẽ làm cho chị một cái gì đó để ăn được không?."
Lục Kiều Vi tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, nghịch điện thoại di động, đáp lại một cách thản nhiên, hai tay chuẩn bị quyết định chụp một vài bức ảnh.
Thời điểm đem màn ảnh đặt ở trên người Văn Cẩn Ngôn, Lục Kiều Vi luôn cảm thấy rằng thiếu một cái gì đó. Chụp như thế thì quá bình thường, không đủ mùi vị.
Lục Kiều Vi hỏi: "Cô thường xuyên ăn mặc như vậy nấu cơm sao?"
"Vậy chị muốn em mặc như thế nào?" Người phụ nữ này rất biết cách ăn nói,