.............
Lục Kiều Vi cũng ở phòng tắm của Văn Cẩn Ngôn, tắm rửa qua một lần, chưa kể là hoa hồng rải rác trong phòng tắm, bồn tắm cũng là dạng massage, ngâm mình ở bên trong, Lục Kiều Vi nhịn không được, hừ nhẹ một tiếng.
Trong nhất thời Lục Kiều Vi cũng không thể phân biệt được liệu cô đến đây để vạch mặt tiểu tam hay là để tận hưởng cuộc sống, cho đến thời điểm cô bước ra khỏi bồn tắm để tìm quần áo mặc, đầu có chút choáng váng, mới bắt đầu thanh tỉnh.
"Văn Cẩn Ngôn! Quần áo của tôi đâu?"
"Treo trên bình phong" Người bên ngoài đáp.
Lục Kiều Vi sớm đã nhìn thấy quần áo treo trên bình phong, nhưng căn bản chúng hoàn toàn không tính là quần áo, cùng lắm chính là một bộ áo choàng hay áo ngủ, quá ngắn và mỏng, nói không chừng mặc lên người có thể nhìn xuyên thấu bên trong.
"Em đã giặt sạch quần áo cho chị."
Cố ý, phản ứng đầu tiên của Lục Kiều Vi là người phụ nữ muốn thịt mình, phản ứng thứ hai là khi mặc chiếc áo choàng này vào, quả nhiên như cô dự đoán, có mặc cũng như không mặc, Lục Kiều Vi xấu hổ, siết chặt nắm tay giận dữ đi ra.
Kẻ chủ mưu đang nằm ở trên giường, ôm máy tính trong lòng ngực, đeo tai nghe một bên tai, dùng ngón tay gõ bàn phím đánh chữ, ngoài miệng không biết đang nói gì, nhìn vẻ mặt nghiêm túc. Người phụ nữ này cố tình một cách trắng trợn, bên ngoài là một bộ tây trang, bên trong vẫn là chiếc váy ngủ màu đen hai dây gợi cảm kia.
Lộc Kiều Vi có thể nhìn thấy cặp đùi trắng nõn của nàng, cảm giác người phụ nữ này đang livestream khiêu dân, chắc chắn là cái loại livestream không đứng đắn này.
Nhìn kỹ hơn, quả nhiên nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn đang mở một video ở góc dưới bên phải, bên trong tất cả đều là mặt người.
Lục Kiều Vi chậc chậc một tiếng.
Văn Cẩn Ngôn nhận thấy sự tồn tại của nàng, ngón tay gõ lên bàn phím một chút, nói một câu "Ngày mai lại nói", sau đó tháo tai nghe xuống, thuận tay cởi áo khoác, hướng về Lục Kiều Vi ngoắc ngón tay.
"Tắm rửa xong rồi? Rất thơm."
Lục Kiều Vi cảnh giác nhìn nàng, tuỳ tiện nói ra một câu:
"Cô vừa mới làm cái gì, livestream sao?"
"Cứ xem như vậy đi." Văn Cẩn Ngôn lại nói: "Lại đây."
Tra nam vẫn còn chưa đến cửa, Lục Kiều Vi không dám đi qua, từ diễn thành thật làm sao bây giờ, cô tìm đề tài nói:
"Cô tuổi còn trẻ, làm như thế này cũng không tốt mấy, chọn việc mình thích để đi làm kiếm tiền, không tốt hơn sao?"
Văn Cẩn Ngôn mỉm cười: "Chị đang khuyên em hoàn lương sao?"
Lục Kiều Vi hừ nhẹ một tiếng.
"Đáng tiếc, bây giờ em không muốn hoàn lương."
Văn Cẩn Ngôn túm cổ tay của cô, kéo về phía trước, Lục Kiều Vi dưới chân lảo đảo một cái, sau đó liền đem cô ấn ngồi lên đùi, Lục Kiều Vi xấu hổ và giận dữ mắng:
"Cô muốn làm gì? "
"Chị nói thử xem, đang muốn làm ......" Văn Cẩn Ngôn thổi ở bên tai cô
" Cô...."
Khi hai người dán sát lại, hơi thở dừng ở trên mặt Lục Kiều Vi, cảm giác ngứa ngứa, Lục Kiều Vi lùi lại phía sau, phát hiện hai mắt của Văn Cẩn Ngôn có màu sắc không giống nhau, một bên mắt là màu xanh lam, cô không kìm được sự tò mò mà vén tóc của Văn Cẩn Ngôn lên, không phải là đeo len mắt, màu mắt của Văn Cẩn Ngôn chính là thật.
Văn Cẩn Ngôn nắm lấy tay cô đặt ở bên môi, vẫn mềm mại như lần trước. Theo lý mà nói, Lục Kiều Vi đã cùng nàng hôn môi một lần, hẳn là nên bài xích thân mật cùng với nàng mới đúng, nhưng thân thể lại........
Đúng vậy, rất muốn hưởng thụ.
Không thể không thừa nhận, Văn Cẩn Ngôn nói ra hai chữ kia thật sự rất mê hoặc.
Lục Kiều Vi phản ứng muốn giãy giụa, nhưng đã không còn kịp rồi, Văn Cẩn Ngôn đem cô thả xuống giường, ngón tay chạm vào lớp vải mỏng kia.
Lòng bàn tay rất nóng bỏng, như thiêu đốt da thịt, độ ấm không thuộc về bản thân, luôn khiến người ta bài xích từ bên ngoài, Lục Kiều Vi vô lực bài xích với sự xâm lược này, nhưng thời điểm lòng bàn tay của Văn Cẩn Ngôn chạm vào, làm cô đột nhiên trở nên thanh tỉnh.
"Đợi đã, chờ một chút!"
"Chờ không được."
Văn Cẩn Ngôn căn bản không cho cô thời gian phản ứng, lại muốn hôn cô, Lục Kiều Vi đẩy ngực của nàng ra:
"Cô không cảm thấy hiện tại còn quá sớm sao? Không thì đợi một lát nữa đi?"
"Đã 9 giờ tối, không còn sớm nữa."
Đúng vậy, vị tra hôn phu đã xuống máy bay lúc 7 giờ!
Tại sao còn chưa đến bắt gian! Nếu không đến, cô sẽ bị một người phụ nữ đoạt thân!
Vừa khi đến có bao nhiêu kiêu ngạo, thì bây giờ Lục Kiều Vi lại lúng túng bấy nhiêu.
Nước mắt của Lục Kiều Vi đều phải rơi xuống, tim đập thình thịch, Văn Cẩn Ngôn vén sợi tóc tinh tế ra phía sau tai cô, hôn xuống dưới mắt cô: "Nghe lời a."
Lục Kiều Vi cả người đều tê rần.
Sự ôn nhu chết tiệt này, cô muốn né tránh nhưng lại không thể động đậy, chỉ có thể duỗi tay ra bắt lấy điện thoại mà lòng không khỏi xót xa.
Nào biết Văn Cẩn Ngôn hôn liên tục không ngừng, hôn lên tai, lông mày, thân mũi, đầu óc của Lục Kiều Vi đều bị choáng váng:
"Điện thoại, điện thoại của tôi, đưa cho tôi, tôi muốn gửi WeChat."
Người đang hôn loạn ở trên mặt cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn nàng đầy nghi ngờ.
Lục Kiều Vi nói một cách yếu ớt: "Ý của tôi là muốn lưu lại kỷ niệm, chụp ảnh hay quay phim gì đó..."
Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Văn Cẩn Ngôn chống ở trên người cô hỏi:
"Tìm được chưa?"
Sau khi kêu lên, Lục Kiều Vi liền chạm vào điện thoại.
"Vậy thì nhanh lên." Văn Cẩn Ngôn xoa nhẹ gương mặt của cô, động tác triền miên hơn vừa rồi, thậm chí còn nhéo tay đang cầm điện thoại của cô, rồi cẩn thận tinh tế hôn lên cổ tay cô:
"Lên giường còn đi chụp ảnh ...... Cũng hơi kích thích đấy ."
Lục Kiều Vi bị câu nói làm cho giật mình một cái.
Ngón tay bất giác buông ra, điện thoại rơi xuống bụng dưới.
Văn Cẩn Ngôn nhặt điện thoại lên trả lại cho cô.
Tay của Lục Kiều Vi run rẩy điều chỉnh camera, khung nhỏ góc dưới bên phải đã lưu lại một bức ảnh. Mặc dù có kích thước bằng ngón tay cái nhưng vẫn có thể nhìn ra người phụ nữ đang nấu ăn trong bộ váy viền ren là Văn Cẩn Ngôn, nàng đang cong eo cúi xuống lấy đồ dùng trong bếp, ánh mặt trời tình cờ chiếu trên người nàng.
"Thì ra chị đã chụp rồi sao?"
Lục Kiều Vi sợ Văn Cẩn Ngôn sẽ đổi ý, camera ngắm ngay vào mặt Văn Cẩn Ngôn nhấp vài tiếng, nhưng khoảng cách quá gần, không thể chụp ảnh toàn diện được, cô bất mãn nói:
"Đi về phía sau đi, ở trên giường tìm một tư thế."
"Được."
Văn Cẩn Ngôn xoay người dựa vào đầu giường, vén làn váy lên cắn một cái, Lục Kiều Vi luống cuống:
"Không phải, cô thế này, là đang làm gì vậy?"
"Không phải chị vừa mới chụp ảnh váy ngủ của em sao? Em đang nghĩ đến việc tạo dáng mới cho chị." Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nói:
"Như thế này được không?"
Lục Kiều Vi nuốt nước bọt, biểu hiện ra như là chụp hai tấm ảnh, nhưng thật ra là mở WeChat lên, nhưng vị hôn phu của cô như thế nào lại không có động tĩnh?
"Nhiếp ảnh gia, chị không sao chứ?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.
Cô thất thần mà chụp vài tấm ảnh.
Văn Cẩn Ngôn vòng tay ôm eo cô lại, bắt đầu hôn cô, còn điện thoại đem đặt ở đầu giường, cắn lỗ tai cô, để cho hai người các nàng được chụp ảnh chung.
Hai mắt Lục Kiều Vi sững sờ, bỗng nhiên nhìn thấy mình đang ở trong điện thoại, cô trợn mắt trừng Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn lại chụp thêm hai tấm nữa. Màu đỏ hồng trên má cô đặc biệt bắt mắt, và đôi mắt ướt át chứa đựng mùa xuân. Chỉ cần nhìn ảnh chụp