Vân Đoan dặn dò cậu bé: "Buổi trưa đến nhà Trương Kiến Quân ăn cơm, ăn cơm trưa xong đừng có chạy ra ngoài chơi, ngủ trưa một giấc rồi mới đi chơi biết không?""Vâng.""Chìa khóa treo trên cổ của con, đừng có làm mất."Lương Thần mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi ạ, biết rồi ạ."Ở bên ngoài Trương Kiến Quân đang gọi cậu bé, Lương Thần ôm trái bóng của mình, thật sự muốn nhanh chóng ra ngoài chơi.Vân Đoan cười mắng một cái: "Thằng nhóc thối, lá gan ngày càng lớn."Vân Đoan từ bên trong phòng đồ lặt vặt lấy ra một cái gùi nhỏ, cầm một cái cuốc đào thuốc nhỏ dài chừng cánh tay, đi đến phố Tây.Bên cạnh nhà cô đúng là có đường mòn đi lên núi Phượng Hoàng, nhưng đường không dễ đi.
Phố Tây kia có con đường lớn đi lên núi Phượng Hoàng, tất cả đều là nấc thang bằng đá, là từng người đời trước khổ cực xây lên.Chỉ là từ dưới chân núi đi đến Vô Cực quán trên đỉnh núi, người đi nhanh, cũng phải mất ba bốn giờ.
Đường xa như vậy, nghĩ một chút cũng biết muốn xây dựng nấc thang đi lên đã có bao nhiêu khổ cực.Cái này còn không tính những đạo quán khác được xây dựng xung quanh, có thể tưởng tượng được, đình đài đạo quán được xây dựng trên núi Phượng Hoàng chính là một công trình vĩ đại to lớn.Sức khỏe của Vân Đoan thuốc loại tệ, người đi bộ chậm, chỉ là đi đến Vô Cực quán, không đi những đạo quán khác, trên dưới cũng phải mất một ngày.Mới đi được hai giờ, còn chưa đi được nửa đoạn đường, Vân Đoan đã mệt đến mức chân phát run.
Lau mồ hôi một chút, từ trong Đào Nghệ Quán lấy một ly nước ra, uống nửa ly.Trong miệng không có vị gì, cô cầm ra mấy trái quýt.
Quýt