"Nhận này.
"Ném ra hai quả đến, khỉ nhỏ nhận được một cái, một cái khác thì theo nấc thang, lăn xuống dưới, lại vào trong tay cô.
Vân Đoan cười nhặt quả quýt lên.
"Chi chi ~" Khỉ nhỏ sốt ruột đến độ giậm chân, muốn lấy quýt từ trong tay của cô.
Vân Đoan đi lên: "Đừng kêu, cho mày.
"Trái quýt đưa đến tay của khỉ nhỏ, khỉ nhỏ đứng lên nhận, lúc này, Vân Đoan mới phát hiện, phía dưới chỗ ngồi của con khỉ này có một khối đá màu đỏ sậm.
Khối đá này, còn lớn hơn, màu sắc đậm hơn cục đá mà cô thấy được ở trạm mua bán đồ phế thải huyện Vĩnh Bình.
Vân Đoan hít sâu một hơi, không sai, đây chính là đồ cô muốn tìm.
Vân Đoan vội vàng hỏi: "Mày ở chỗ nào tìm được đá này.
"Khỉ nhỏ đặt mông ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến cô, vỏ quýt bị xé nát rơi xuống đầy đất.
Vân Đoan quan sát con khỉ này, trừ đầu nhỏ một chút, lông vàng trên người phát triển rất tốt, ánh sáng chiếu đến còn thấy được một chút sáng bóng, nhìn qua sống rất tốt.
Vân Đoan đứng trước mặt nó: "Hai quả quýt của tao đổi một cục đá của mày, hai đổi một, mày không thua thiệt.
"Vân Đoan thử thằm dò muốn lấy cục đá dưới mông của nó đi.
"Chi!" Khỉ nhỏ đẩy ngón tay của cô ra.
Ý là không cho?!Vân Đoan kiên nhẫn nói đạo lý với nó: "Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả.
""Chi!""Tao cho mày quýt, mày phải cho tao đá!""Chi!""! "Người và khỉ, không có cách nào giao lưu được.
Vóc dáng của khỉ nhỏ không lớn, hai trái rưỡi quả quýt đã ăn xong rồi.
Sau khi ăn uống no nê, vỗ bụng, ôm đá muốn đi.
Vân Đoan sốt ruột: "Mày không thể đi được.
"Khỉ nhỏ rất linh hoạt, trốn khỏi Vân Đoan,