Một tia sấm xé rách bầu trời, chiếu sáng viên đá đỏ sẵm lớn bao quanh bởi sứ đỏ trong nháy mắt, lại rất nhanh trở lại đen tối.
Cả tòa nhà một mảng tối đen, còn đáng sợ hơn so với căn hộ bỏ hoang trong phim điện ảnh kinh dị.
Vân Đoan chỉ cảm thấy nổi da gà hết lên rồi.
Cô đi đến bên cửa sổ, lại là một tiếng sấm ầm đùng trầm thấp gào thét đánh thẳng xuống, Vân Đoan sợ hãi phát hiện, tia sấm đó, vậy mà hình như là đánh về phía cô đó.
Cô chạy theo bản năng, định né ra, cô không biết bản thân chạy đi đâu, chỉ biết bản thân cả đoạn đường đã đụng rớt không ít đồ sứ, sau đó đụng đầu vào trên cục đá màu đỏ sẵm kỳ lạ lạ.
Còn không đợi cô giãy dụa, tia sét hung hăng trực tiếp đánh lên người cc.
Vào giây phút ngất đi, trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ:Tuyệt vời, đây chính là cảm giác bị sấm đánh! Thật cmn tê dại!Tuyệt vời, lúc nãy thật là một đường tia lửa điện!*“Vân Đoan đã tỉnh chưa?”“Vẫn chưa.
”“Đây đã hôn mê hai ngày rồi, không phải nói đều là vết thương ngoài, đầu không bị thương sao?”“Viện trưởng Mạnh ông đừng gấp, y tá trưởng Đinh đi qua bên phòng khám Trung y tìm người rồi, nói mời bác sĩ Lý qua đây xem thử.
”Bên tai đều là tiếng nói chuyện ríu rít, còn có người kéo cánh tay của cô, không cẩn thận đụng vào vết thương của cô, đau đến nỗi cô cau mày.
Có người ngạc nhiên nói: “Này, Vân Đoan cau mày rồi, có phải tỉnh rồi không?”Mạnh Hoa đẩy bác sĩ tay chân vụng về ra: “Ông tránh ra cho tôi, ông đè phải vết thương trên