Cô cố gắng muốn mở mắt ra, giống như người bị ràng buộc tìm kiếm tự do vậy, đột nhiên, giống như thứ gì đó cởi trói cho cô, cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, mở mắt ra.“Xem, lúc này không phải đã tỉnh rồi sao.”Ông lão râu trắng, đầu trọc, trong tay còn cầm một cây kim bạc, hình tượng đại diện cho bác sĩ Trung y lâu năm rồi.Mạnh Hoa và Đinh Mai biết ơn nói: “Cảm ơn bác sĩ Lý, vẫn là ngài có bản lĩnh.”“Ha ha ha, các người cũng đừng vội, cô bé không có chuyện gì, chính là cơ thể yếu, lần trước lại bị dọa sợ mới vẫn luôn không tỉnh lại.
Bồi bổ sức khỏe cho y tá Vân cẩn thận, dưỡng dần dần đi.”Cô gái này đã yếu ớt từ trong bụng mẹ, nhà người giàu có lúc trước có cách.
Bây giờ thì, ăn no cơm đều không dễ dàng, ông cũng không dám nói lời có thể dưỡng tốt.Vợ chồng hai người Mạnh Hoa và Đinh Mai tiễn bác sĩ Lý ra ngoài, Vân Đoan cụp mắt xuống, giấu suy nghĩ của bản thân.Mấy người này, toàn bộ cô đều quen, chú Mạnh là bạn của ông nội cô, cũng là viện trưởng của bệnh viện này.
Cô Đinh là vợ của chú Mạnh, là y tá trưởng của bệnh viện, bình thường đều rất chiếu cố cô.Đối với bọn họ, đối với bệnh viện này, cô quen thuộc giống như công nhân trong bảo tàng đồ gốm một năm này sớm chiều bên nhau vậy.Tường trăng trong phòng bệnh, từ chân tường đến chỗ cao một mét trên mặt tường đã quét một lớp sơn màu xanh, còn có cửa sổ và cửa màu vàng, hoàn toàn là căn nhà cũ thời kỳ năm bảy mươi tám mươi ở quê nhà cô.Trong đầu một mảng dời sông lấp biển, tay trái vuốt nhẹ nốt ruồi chu sa quen thuộc phía trong cổ tay bên tay