______________________
Cảnh 2 - 3
Thịnh Đô, Diệp Phủ, Bên Ngoài Hành Lang.
Nhân vật: Lê Tô Tô, Xuân Đào.
Lê Tô Tô chưa hoàn hồn đi tới sau cây cột, chặn bóng dáng của Đạm Đài Tẫn ở xa xa, hô hấp dồn dập.
Xuân Đào liên tục vỗ vai giúp nàng hít thở.
Xuân Đào: [ Tiểu thư tiểu thư, người làm sao vậy, có phải vừa rồi cô gia bóp cổ họng của người bị nghẹn không? ]
Lê Tô Tô: [ Xuân Đào, chúng ta cách xa hắn một chút…]
Hai người theo hành lang gấp khúc trở về, Lê Tô Tô lau mồ hôi lạnh trên trán mình.
Lê Tô Tô: [ Xuân Đào, hắn…Đạm Đài Tẫn vì sao lại quỳ trên băng vậy?]
Xuân Đào: [ Tiểu thư đã quên? Là người bảo cô gia phạt quỳ ở đó ba ngày ạ.
]
Lê Tô Tô: [ Ta? Ta bảo hắn quỳ là hắn liền quỳ? ]
Xuân Đào: [Nếu không thì sao? ]
Vẻ mặt Lê Tô Tô phức tạp.
Lê Tô Tô: [Vậy ta vì lí do gì mà bắt hắn phải quỳ?]
Xuân Đào ( ấp úng): [ Bởi vì… trước đó người đẩy Đại Tiểu Thư xuống hồ bất tỉnh nhân sự..]
Lê Tô Tô: [Chuyện này thì liên quan gì tới Đạm Đài Tẫn? ]
Xuân Đào: [ Lúc ấy chân người cũng trượt một cái, cũng ngã xuống hồ.]
Lê Tô Tô im lặng.
Xuân Đào: [Kết quả Lục điện hạ liền nhảy vào nước, bơi qua cứu Đại Tiểu Thư.
Cô Gia thấy Lục điện hạ nhảy, cũng nhảy theo xuống.]
Lể Tô Tô: [Cứu ta? ]
Xuân Đào: [Cứu Đại tiểu thư.]
Lê Tô Tô trầm mặt.
Xuân Đào: [Băng Thường tiểu thư được hai người bọn họ cứu lên, còn tiểu thư thì tự mình leo lên, nhưng người đem lòng tức giận.
Liền phạt cô gia quỳ ở bên ngoài hồ, buổi tối hôm đó có đợt tuyết rất lớn, mặt hồ đóng băng, người nổi hứng lên liền bảo cô gia quỳ trên mặt băng.]
Xuân Đào bắt chước giọng điệu chua ngoa đánh đá của Diệp Tịch Vụ sinh động như thật.
Xuân Đào: [Đạm Đài Tẫn! Không phải người thích thể hiện lúc ở hồ hay sao, vậy cứ ở chỗ này mà ra vẻ bản lĩnh vài ngày đi! ]
Lê Tô Tô: [ Kiểu này thật là bi3n thái ]
Xuân Đào: [Hả?]
Lê Tô Tô: [ Khụ khụ, Ta nói là Đạm Đài Tẫn lại quay khuỷ tay ra ngoài, thật là không ra thể thống gì! ]
( Đại ý là đứng núi này trông núi nọ)
Xuân Đào: [ Tiểu thư người cũng đừng lo lắng quá, cũng đừng tức giận.
Mặc dù cô gia thích Đại tiểu thư—-]
Lê Tô Tô quay ngoắc đầu lại khiếp sợ nhìn Xuân Đào, Xuân Đào hồn nhiên không biết chuyện gì.
Lê Tô Tô: [ Em nói hắn thích Diệp Băng Thường? ]
Xuân Đào: [ Nhưng cũng có thể nghĩ kĩ lại, tiểu thư người thì thủ đoạn vô biên, cô gia lại có suy nghĩ không đứng đắn, vì vậy hai người có thể nói thân ở Tào Doanh nhưng tâm lại ở Hán.
]
(ý là đứng núi này trông núi nọ)
Lê Tô Tô ôm trán
Lê Tô Tô: [ Cho nên, ta thích Lục Điện Hạ, Lục Điện Hạ lại thích Diệp…Đại tỷ ta.
Mà Đạm Đài Tẫn cũng thích Đại tỷ ta? ]
Xuân Đào: [ Đúng vậy ]
Lê Tô Tô (O.S) “ Diệp Tịch Vụ, vợ chồng hai người thật là có tiền đồ, mỗi ngày đều thèm muốn với cặp tình nhân nhà người ta, sống làm sao được đây.
“
Lê Tô Tô: [ Nếu ta đã thích Lục Điện Hạ, vậy tại sao lại thành thân với Đạm Đài Tẫn? ]
Xuân Đào: [ Cái này em không biết.
Lúc ấy Cô Gia vẫn được mọi người gọi là Đạm Đài Điện Hạ ]
Lê Tô Tô: [ Đã là điện hạ, cớ sao lại để ta chà đạp như vậy? ]
Xuân Đào: [ Hai chữ Điện Hạ giống nhau, nhưng số phận lại không giống nhau.
Nghe nói lúc trước Cô Gia ở Cảnh quốc, không được phụ Vương đón nhận, cha ngài gửi ngài đến Đại Thịnh của chúng ta làm con tin ]
Lê Tô Tô: (thì thào tự nói) [ Thì ra Đạm Đài Tẫn lại là con tin của Cảnh quốc..]
Xuân Đào: [ Đúng vậy, Cảnh quốc ỷ mình có binh cường mã tráng, nuôi quân mùa thu khởi binh mùa