______________________
Cảnh 2 - 6
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Phòng Diệp Tịch Vụ Ban Đêm
Nhân vật: Lê Tô Tô
Gió lạnh thổi qua lớp giấy dán cửa sổ, rít mạnh.
Lê Tô Tô trằn trọc, một lúc sau khoác áo đứng lên đi tới bên cửa sổ, vừa định mở cửa sồ ra nhìn, lại ngưng, hết đứng rồi ngồi, giơ tay lên rồi đặt xuống, vòng vo trong phòng như con ruồi mất hướng.
Lê Tô Tô (O.S): " Hành Dương Tông phải chết nhiều người như vậy, Đạm Đài Tẫn hiện giờ rơi vào tay ta, chính là cho ta cơ hội để báo thù rửa hận, nhưng ta lại không thể giết hắn.
Thật sự là không thể nuốt trôi cái suy nghĩ này.
"
Lê Tô Tô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Lê Tô Tô: [ Đạm Đài Tẫn ở một mình, không biết đang làm cái gì, ta phải theo dõi hắn chặt chẽ một chút.
]
Một cơn gió lạnh đang gào thét thổi qua, Lê Tô Tô rùng mình một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó vẻ mặt quẫn trí.
Lê Tô Tô: [ Hỏng rồi, cha đã dặn dò, trước khi tìm được cách rút Tà Cốt của Ma Thần, tiểu Ma Thần không thể chết.
Trời lạnh như vậy, Đạm Đài Tẫn lại không có tu vi, nếu thật sự chết cóng thật sự là 1 phiền toái lớn..]
Lê Tô Tô nghiến răng, cầm một cái áo choàng lông, rón rén ra cửa.
Cảnh 2 - 7
Thịnh Đô - Diệp Phủ - Hồ băng ban đêm
Nhân vật: Đạm Đài Tẫn, Lê Tô Tô.
Lê Tô Tô trốn sau tảng đá Thái Hổ, lén nhìn trộm Đạm Đài Tẫn.
Ánh trăng đổ một hình bóng cô độc hắc lên mặt băng.
Đạm Đài Tẫn suy yếu ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng lén lút của Lê Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn: [ Nhị tiểu thư, xin mời trở về phòng, trời đông giá rét, cần gì phải tự mình đến giám sát ta chịu phạt.
]
Lê Tô Tô bị phát hiện, xấu hổ đi ra.
Lê Tô Tô: [ Ai nói ta đến giám sát ngươi, ta chỉ là … chỉ là …]
Đạm Đài Tẫn: [Chỉ là cái gì? ]
Lê Tô Tô: [ Chỉ là tới xem người đã chết cóng chưa? Khỏi mất công ta phải nhặt xác cho nhà ngươi ]
Lê Tô Tô kinh ngạc khi nhìn thấy Đạm Đài Tẫn như có như không nở nụ cười mơ hồ.
Đạm Đài Tẫn: [ Ta chết rồi, không uổng công Nhị tiểu thư phải nhặt xác.
Trên đời này người muốn nhìn thấy ta chết nhiều như cá trích qua sông, nói không chừng sẽ kết bè kết đội đến cửa của Diệp Phủ mà cảm tạ Nhị tiểu thư.
]
Lê Tô Tô nghẹn họng, líu lưỡi.
Lê Tô Tô: [ Ngươi cho rằng ngươi nói vậy, ta sẽ thương tiếc cho ngươi? ]
Đạm Đài Tẫn nghi hoặc nhíu mày.
Đạm Đài Tẫn: [ Thương hại ta? ]
Lê Tô Tô (O.S) “ Không được, Tiểu Ma Thần đã lạnh cóng ỉu xìu, còn như vậy thật sự sẽ chết.
Quên đi, sau này tự hắn sẽ gặp quả báo trong tương lai.
“
Lê Tô Tô cáu kỉnh bước đến, cởi áo choàng lông ra và ném nó cho Đạm Đài Tẫn, chiếc áo choàng che mặt hắn lại.
Lê Tô Tô: [ Xiêm y này xấu muốn chết, ta không cần nữa, cho ngươi! ]
Đạm Đài Tẫn kéo áo choàng xuống, bình tĩnh gấp nó lại, đặt sang một bên.
Hắn cảm thấy có 1 trận choáng váng, thân thể lắc lư một chút.
Đạm Đài Tẫn: [ Xiêm y của nhị tiểu thư, ta không dám nhận..nếu người đã không muốn, ngày mai bảo Xuân Đào mang ném nó đi đi.
]
Lê Tô Tô: [ Ngươi, ngươi…]
Đạm Đài Tẫn: [ Nhị Tiểu Thư còn có chuyện gì? ]
Lê Tô Tô vừa tức vừa hận.
Lê Tô Tô (O.S) “ Nhà ngươi xem đi, Lê Tô Tô, tiểu Ma Thần này căn bản không có máu thịt tình cảm gì cả, ngươi rõ ràng giúp hắn, hắn còn âm dương quái khí mà đáp trả ngươi “
Lê Tô Tô quay phắt người lại và rời đi.
Nàng rùng mình ôm canh tay, nổi giận xông tới bên hồ, lại dừng bước.
Lê Tô Tô (O.S) “ Không có lòng kiên nhẫn sẽ rối loạn kế lớn.
Tiểu Ma Thần chết không đáng tiếc, nhưng tính