Cảnh 3 - 40
Hồi ức của Oánh Tâm - Một góc trong Lãnh cung của cung Cảnh vương - Ban ngày - Ngoại cảnh
Nhân vật: Kinh Lan An, Nguyệt Oánh Tâm
Oánh Tâm kéo Kinh Lan An đến một góc, mắt ầng ậng nước mắt, cả người run rẩy.
Oánh Tâm: 【Lan An tỉ tỉ, ta chịu không nổi nữa! Tiểu điện hạ… Ngài ấy thật sự không bình thường, ngài ấy là quái vật!】
Kinh Lan An: 【Nói bậy! Ngài ấy chỉ mới 6 tuổi, nếu có vấn đề gì, cũng là vì ngài ấy lớn lên trong Lãnh cung từ nhỏ, bị ăn hiếp.】
Oánh Tâm: (Khóc thút thít) 【Nhưng trang sức, tiền bạc sắp dùng hết rồi, chúng ta cứ như vậy mà tiếp tục không phải là kế sách lâu dài.】
Kinh Lan An suy nghĩ một lúc.
Oánh Tâm: 【Tộc Di Nguyệt cách Cảnh quốc cả ngàn dặm, Lan An tỉ tỉ, chỉ mình tỉ sao có thể về đến đó được.】
Kinh Lan An: 【Có là hi vọng xa vời cũng phải thử một lần, ngài là máu mủ duy nhất của công chúa.】
Oánh Tâm: 【Thế… em thì sao?】
Kinh Lan An: 【Oánh Tâm, em phải ở lại trong cung, tiếp tục chăm sóc điện hạ thêm một thời gian.】
Oánh Tâm: 【Nhưng, tỉ tỉ ơi em sợ quá… Lúc trước em theo công chúa đến đây, là vì muốn trung thành hầu hạ công chúa, nào có ngờ sẽ gặp được chuyện như thế này…】
Kinh Lan An: 【Đừng sợ, tuy rằng điện hạ có hơi kì lạ, nhưng dù sao chỉ là một đứa trẻ.
Sau khi ta đi ra ngoài, sẽ mau chóng nghĩ cách, đưa em và điện hạ trở về tộc Di Nguyệt.】
Kinh Lan An vỗ vỗ tay Oánh Tâm, Oánh Tâm gật gật đầu.
- -----------
Cảnh 3 - 41
Hồi ức của Oánh Tâm, Lãnh cung của cung Cảnh vương - Ban ngày - Trong nhà
Nhân vật: Lê Tô Tô, Kinh Lan An, Nguyệt Oánh Tâm, Đạm Đài Tẫn trẻ con
Tiểu Đạm Đài Tẫn ngồi một góc trong căn phòng nhỏ đơn sơ, trên mặt vẫn còn những vết bầm xanh tím, vừa dùng hòn đá vẽ gì đó trên bức tường trong góc, vừa ngồi lẩm bẩm với con thiêu thân.
Đạm Đài Tẫn trẻ con: 【Ngươi có từng gặp qua mẫu thân chưa? Chưa thấy qua ư? Ta cũng chưa từng thấy qua, họ đều nói ta không có mẫu thân.】
Lê Tô Tô híp mắt, hình như đã hiểu ra.
Lê Tô Tô (O.
S): “Khả năng nói chuyện với chim muông thú vật này, chắc là Đạm Đài Tẫn thừa kế từ mẹ mình rồi.”
Dưới hòn đá, đã hơi phác họa được hình ảnh mơ hồ, sơ sài của một người phụ nữ.
Lê Tô Tô: (O.
S): “Đang vẽ cái gì nhỉ?”
Chỉ thấy Oánh Tâm và Kinh Lan An bước vào phòng, tiểu Đạm Đài Tẫn giấu hòn đá đi, dùng chiếu cói đắp lên hình phác họa mơ hồ của người phụ nữ trên bức tường, con thiêu thân cũng bay đi.
Đạm Đài Tẫn trẻ con: 【Lan An cô cô.】
Kinh Lan An: 【Điện hạ, Lan An sắp phải rời khỏi đây một thời gian, trước khi rời đi có mấy câu muốn nói với ngài, bất kể là người có nghe hiểu hay không, thần hi vọng người nhớ cho kĩ.】
Đôi mắt đen của tiểu Đạm Đài Tẫn nhấp nháy.
Kinh Lan An: 【Từ nhỏ, ngài đã không giống với những đứa trẻ khác.
Thần dạy người tự trọng, cảm giác xấu hổ, luân thường, lần nào cũng đều thất bại cả.
Thật ra thần chẳng đã chẳng còn để bụng đến việc ngài có thật sự có muốn khóc hay thật sự có muốn cười hay không nữa.
Nhưng nếu ngài không thể học được nhưng giống như những người khác, lúc nên khóc thì khóc, lúc cần phải cười thì cười, thì