Cảnh 4 - 1
Hồi ức Oánh Tâm - Góc lãnh cung Cảnh Quốc.
Nhân vật: Góc nhìn Lê Tô Tô, Đạm Đài Tẫn thời thơ ấu, Nguyệt Oánh Tâm, Cảnh nội thị.
Nguyệt Oánh Tâm sợ ngây người.
Nguyệt Oánh Tâm: 【 Con tin Cảnh Thịnh là gì? 】
Cảnh nội thị: 【Ngươi còn hỏi, thật sự là xui xẻo.
Chúng ta cùng Thịnh quốc đánh trận thất bại, vì phải nghị hòa, bệ hạ lệnh Đạm Đài Tẫn đi Thịnh quốc làm con tin, hôm nay liền xuất phát, hiểu chưa? Các ngươi thay bọn họ thu dọn một chút.
】
Đám nội thị tản ra bốn phía, Oánh Tâm uể oải trên mặt đất, bi phẫn đan xen.
Nguyệt Oánh Tâm: 【 Kinh Lan An, đồ lừa đảo! Thì ra ngươi trốn chạy, mặc kệ sống chết của ta, đồ dối trá! 】
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn nàng, không cách nào hiểu được bi thương của nàng.
Lê Tô Tô nhíu mày, nhìn cảnh tượng chung quanh lần nữa thay đổi.
- ----------
Cảnh 4 - 2
Hồi Ức Oánh Tâm tại Thịnh Cung - Bên ngoài học đường Thịnh Cung
Nhân vật: Lê Tô Tô, Nguyệt Oánh Tâm, Ngô tổng quản, thị vệ Thịnh quốc nội
Lê Tô Tô xuất hiện bên ngoài học đường của vương cung Thịnh Quốc.
Lê Tô Tô: 【 Nơi này đã là Thịnh Quốc rồi......】
Chỉ thấy Oánh Tâm tay cầm hộp thức ăn, cúi đầu đi vào trong, bị Ngô tổng quản dẫn người ngăn cản đường đi.
Ngô tổng quản: 【 Ấy…】
Oánh Tâm ngẩng đầu, hơi hoảng loạn.
Oánh Tâm: 【Ngô, Ngô tổng quản.
】
Lê Tô Tô: 【 A, là lão rùa đen kia? 】
Ngô tổng quản: 【Ngươi tên là......!Nguyệt Oánh Tâm, là tỳ nữ Cảnh Quốc theo con tin đến cùng, đúng không? 】
Oánh Tâm gật đầu.
Ngô tổng quản: 【 Đến lấy thức ăn cho con tin à? 】
Ngô tổng quản vừa nói, vừa đặt tay lên tay xách hộp thức ăn của Oánh Tâm.
Oánh Tâm hoảng loạn rút tay ra.
Lê Tô Tô nhìn vẻ mặt khinh bỉ.
Lê Tô Tô (O.
S): “ A, lão già này thật ghê tởm......”
Ngô tổng quản: 【 Ha ha, ta cũng đâu có không ăn thịt ngươi,mau đưa vào đi.
】
- ----------
Cảnh 4 - 3
Hồi Ức Oánh Tâm tại Thịnh Cung - Học đường Thịnh Cung
Nhân vật: Lê Tô Tô, Nguyệt Oánh Tâm, Thời thơ ấu của Đạm Đài Tẫn - Tiêu Lẫm - Tiêu Lương, các tiểu công tử ở Thịnh Quốc.
Lê Tô Tô đi theo Oánh Tâm, mở cửa ra, tình hình bên trong làm cho Oánh Tâm và Lê Tô Tô đồng thời kêu lên.
Tiểu Đạm Đài Tẫn mặt mũi bầm dập, bị mấy công tử ca nhi theo bồi các vương tử đọc sách, đè hắn ở trên bàn trưóc mặt, mà hắn cắn răng không kêu r3n một tiếng.
Một đứa bé mập mạp mặc hoa phục (thời thơ ấu Tiêu Lương) đang ngồi cười hì hì.
Tuổi thơ Tiêu Lương: 【 Đem tiện tỳ này đ è xuống luôn cho ta ]】
Oánh Tâm: ( Sợ Hãi) 【 Ngũ điện hạ, ngũ điện hạ … 】
Các vị công tử trẻ đồng loạt xông lên, đem Oánh Tâm ấn xuống bịt miệng, không cho phép nàng lên tiếng hoặc là chạy trốn.
Tiêu Lương một mặt ăn điểm tâm, một mặt cười đùa nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.
Tiểu Tiêu Lương: 【 Nghe bọn họ nói ngươi là quái thai, sẽ không rơi lệ, ta mới không tin trên đời này có người không biết khóc...!Ngươi khóc cho ta xem, ta liền thả ngươi ra.
】
Đạm Đài Tẫn ngước mắt nhìn Tiêu Lương chằm chằm.
Tiểu Đạm Đài Tẫn: 【 Ta thật sự không biết! 】
Tiêu Lương cười lạnh, ngoắc ngoắc tay với một tùy tùng có chút vạm vỡ.
Tiểu Tiêu Lương: 【Cha ngươi làm việc ở Đại Lý Tự, có từng nghe qua bọn họ có một loại thủ đoạn tra tấn tù nhân, có thể tháo khớp xương người xuống, để cho tay chân họ trật khớp, rồi lại sắp lại như cũ không, tuy rằng thống khổ đến cực điểm, da thịt lại không nhìn thấy vết thương nào cả.
]】
(má ơi tiểu Tẫn Tẫn thật đáng thương)
Tên tùy tùng nở ra nụ cười vô cùng ác độc
Tùy tùng: 【Bẩm điện hạ, chiêu này của hạ nhân cũng là vừa mới học được.】
Lê Tô Tô nghe vậy, tức giận đến phát run.
Lê Tô Tô: 【 Bọn họ rõ ràng đều là phàm nhân, tuổi còn nhỏ, vì sao so với yêu ma còn ác độc hơn? 】
Mà người trong hồi ức cũng không có đáp lại Lê Tô Tô.
Tiểu Tiêu Lương: 【 Chất tử điện hạ th@n phận quý trọng, sao có thể dễ dàng để lại sẹo, không bằng chúng ta liền cho hắn thử xem chiêu này đi.
】
Tùy tùng lực lưỡng lĩnh mệnh, khởi động cổ tay đi về phía Tiểu Đạm Đài Tẫn, bẻ cánh tay hắn.
Chỉ nghe một tiếng xương khớp thanh thúy vang lên, Tiểu Đạm Đài Tẫn r3n rỉ một tiếng, trên trán hắn có mồ hôi lạnh nhỏ xuống, sắc mặt trắng bệch, lấy khuỷu tay làm trung tâm, cánh tay trái vặn vẹo một cách quái dị.
Tiểu Tiêu Lương: 【Thế nào,có đau không? 】
Lại là một tiếng răng rắc giòn giã vang lên, khớp xương được lắp trở về, Tiểu Đạm Đài Tẫn đã là sắc mặt tái mét.
Lê Tô Tô gạt tầm mắt sang một bên, không đành lòng nhìn lại.
Tiểu Tiêu Lương: 【 Chiết tử điện hạ sao còn chưa khóc nữa, nhà ngươi đừng dừng lại, đem cả bả vai hắn dỡ xuống luôn cho ta.
】
Tùy tùng lực lưỡng kia lại tiếp tục bắt đầu, lần này hắn nhắm ngay bả vai Tiểu Đạm Đài Tẫn.
Hắn đang muốn xuống tay, bỗng nhiên nghe được một tiếng trẻ con trong trẻo.
Tiểu Tiêu Lẫm: 【 Dừng tay! 】
Đám gia nhân: (vội vàng hành lễ) 【 Lục điện hạ.】
Tiêu Lương thấy Tiêu Lẫm đến, vẻ mặt khó chịu.
Lê Tô Tô: 【Là Tiêu Lẫm! Thì ra bọn họ quen nhau như vậy.
】
Tiểu Tiêu Lẫm nâng Tiểu Đạm Đài Tẫn dậy.
Đạm Đài Tẫn không nói lời nào nhìn chằm chằm Tiêu Lẫm, tựa hồ không rõ vì sao hắn phải làm như vậy.
Tiêu Lẫm đoan đoan chính chính hành lễ với Tiêu Lương, sau đó nói.
Tiểu Tiêu Lẫm: 【Ngũ ca, Đạm Đài điện hạ rời nước, đến ta Thịnh Quốc làm khách, là vì hai ngoại