Mộ Cửu không biết nói gì cho phải. Dù sao, đây chính là sự thật.
" Là bởi ta gϊếŧ Lâm Tiếp, trở thành ác đồ táng tận thiên lương trong mắt các người sao?" Lâm Kiến Nho cười lạnh, " Người khác nhục nhã ta hàng trăm hàng ngàn lần cũng không tính là sai, cũng không tính là táng tận thiên lương, coi như gϊếŧ chết ta cũng chỉ như gϊếŧ chết một con chó, mà ta chỉ phản kích một lần, hiện tại đã trở thành tội nhân thiên cổ sao?!"
" Không phải." Mộ Cửu thở dài, " Là ta và Lục Áp có hẹn ước, nếu muốn hắn không động thủ gϊếŧ ngươi, ta không thể cùng ngươi tiếp xúc."
Nàng cũng không muốn bởi chuyện này mà tạo thành hiểu lầm gì đó, huống hồ điều này cũng không có gì cần phải che giấu. Tuy hắn gϊếŧ cha, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân cả, huyết án này có kết thúc được không chỉ có thể thế nào hay thế đó, Minh Nguyên Tông cũng không phải đều ngu si, hắn có qua ải được hay không, cũng chỉ có thể xem ý trời.
Lâm Kiến Nho dừng lại.
Điều này hiển nhiên có chút chênh lệch so với tưởng tượng của hắn.
Là Lục Nhai áp chế nàng?
Hắn nhớ lại bộ dạng chất vấn của Lục Nhai, trong lòng vẫn cảm thấy có chút phát lạnh.
Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua đôi mắt nào lạnh lẽo như vậy, dường như tất cả băng hồn trên thế gian đều tập trung trong đôi mắt ấy.
Nếu không có Mộ Cửu ngăn cản ngay lúc đó, có phải Lục Nhai đã sớm ra tay trừng trị hắn, hoặc là vạch trần hắn rồi không?
Hắn liếc nhìn Mộ Cửu, ánh mắt lại chuyển thành hòa hoãn: " Hóa ra là như vậy. Nhưng chúng ta là đồng liêu, tiếp xúc với nhau nhiều trong nha môn, hắn không nên xen vào chứ? Hơn nữa, hắn làm sao có thể biết được?"
" Nhưng ta không muốn làm một kẻ không giữ lời." Mộ Cửu nhìn hắn, " Hơn nữa, nếu ta làm như vậy, hậu quả trực tiếp sẽ là hại ngươi."
Có lúc nàng cũng cảm thấy chính mình rất vô tình, hắn chỉ có một người bạn là nàng, nhưng lúc này nàng vẫn có thể nói ra sự thật lạnh lẽo cho hắn biết.
Hóa ra là như vậy. Hắn quay mặt sang một bên, gật đầu.
Quả thật, hắn không trốn nổi. Tuy hắn có thể từ nay không về Minh Nguyên Tông nữa, nhưng khi người Minh Nguyên Tông biết được chân tướng sẽ luôn có biện pháp tìm được hắn.
Khi hắn không có cách nào đấu lại Hoa Thanh, hắn chỉ có thể nỗ lực không để cho họ phát hiện.
" Vậy thì đi thôi." Hắn nói, " Cần gì thì có thể tìm ta."
Vốn hắn còn hi vọng dựa vào việc phá án để tranh thủ phúc lợi, bây giờ xem ra là phải buông tha rồi.
Thế nhưng, hiện tại hắn đã có tu vi bằng nàng, sau này cũng không thiếu cơ hội.
Đương nhiên... cũng chỉ mong nàng thuận lợi.
Lục Áp đứng phía xa nhìn họ một vào một ra đi lướt qua nhau, lông mày nhíu lại thật chặt.
Hắn thật sự không thích họ Lâm này, trước kia vẫn chỉ là phiến diện, hiện tại đã trực tiếp phát triển đến không thích theo đúng nghĩa của nó.
Nếu hắn vì phản kháng mà không cẩn thận gϊếŧ Lâm Tiếp, hoặc chỉ thuần túy vì hận mà gϊếŧ người, hắn đều có thể tỏ ra rằng mình đã hiểu. Chỉ có loại chuyện gϊếŧ người vì lợi ích, hắn không có cách nào khoan dung.
Nhưng họ Lâm không quấn quít lấy Mộ Cửu, hắn cũng không rảnh truy cứu nhiều.
Mỗi người đều có số mệnh, xem ý trời thôi.
Khi Mộ Cửu về đến nhà, ánh tà dương vừa vặn lặn xuống, vài con bạch hạc đậu trên nóc nhà hót ríu rít.
Thượng Quan Duẩn luôn bám theo Tiểu Tinh, Tiểu Tinh chê hắn phiền, ném hai củ măng tre cho hắn lột, nhưng hắn lại không chịu, vì hắn cảm tháy lột măng cứ như lột chính quần áo hắn vậy. A Phục ngậm thau cơm vòng tới vòng lui đi theo Tiểu Tinh, thấy Tiểu Tinh vì cãi nhau với Thượng Quan Duẩn mà quên cho nó ăn liền vô cùng bồn chồn sốt ruột.
Doãn Tuyết Như đang ngồi trong nhà nhìn thấy, đem gà quay mà nàng đang ăn cầm đến cho A Phục. A Phục do dự một chút, thấy nàng kiên trì, lúc này mới lắc cái mông đi tới ngậm lấy.
Tất cả đều yên ổn hoàn mỹ như tiên cảnh trong mắt Mộ Cửu.
Nàng ném một đống đồ vât trên tay cho Tiểu Tinh, nói với Doãn Tuyết Như: " Hay là từ nay ngươi kết nhóm với chúng ta đi?"
Doãn Tuyết Như