Mộ Cửu hít một hơi thật sâu, đè ép suy nghĩ trong lòng.
Nào biết mới chỉ hít một cái, hương gỗ xoan liền tràn đầy xoang mũi nàng.
Thơm quá a!
Điều này khiến nàng không khỏi nghĩ đến chuyện cách đây không lâu, hắn giúp nàng bôi cao lên tay. Nàng lại được Lục Áo Đạo Tổ hầu hạ bôi cao... Không biết điều này có thể tính là tiên duyên không? Không biết chừng trong tương lai nàng có thể tấn cấp dễ dàng hơn a!
" Muốn gì?"
Lục Áp một lời đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng.
" Không có gì." Mộ Cửu nỗ lực giữ vững bình tĩnh, nói, " Không biết thượng thần tìm ta có chuyện gì quan trọng?"
" Là có vài chuyện muốn nói cho nàng." Ánh mắt Lục Áp dừng lại trên môi nàng một chút, nghiêng người chống tay, " Đầu tiên, nàng có nói bản tôn của ta cho người nào khác không?"
Mộ Cửu hơi sửng sốt, lập tức trả lời: " Không có! Tuyệt đối không có!"
Mấy ngày nay, nàng đến chải tóc cũng không có thời gian, làm sao có khả năng nói cho người khác? Lại nói, nàng vốn không phải một kẻ miệng rộng, hơn nữa luôn cảm thấy hắn xuất hiện là để bí mật giải quyết việc riêng, đương nhiên càng không thể nói ra bên ngoài."
"Vậy thì tốt." Lục Áp gật đầu, " Nếu mọi người đều biết ta sống bên cạnh nàng, chuyện này đối với việc phá án của nàng vô cùng bất lợi. Nếu nàng còn muốn thuận lợi tấn chức, tốt nhất là đừng nói ra ngoài. Thế nhưng như vậy lại dẫn tới vấn đề khác, nếu không thể tiết lộ ra ngoài, nàng muốn xưng hô với ta như thế nào đây?"
Mộ Cửu không nói gì.
Đúng vậy a, nếu không thể đem thân phận của hắn tiết lộ ra ngoài, vậy thì không thể gọi hắn là thượng thần. Không gọi hắn là thượng thần thì gọi là cái gì?
" Không biết thượng thần có chủ ý gì hay?" Nàng liền xoay người, hỏi.
Lục Áp mỉm cười: " Ta cảm thấy, nàng vẫn cứ gọi ta là Lục Áp đi."
Mộ Cửu giật giật môi nhìn hắn. Nàng với hắn cách nhau không biết bao nhiêu vạn năm, đủ để làm tổ tông mấy đời của nàng, vậy mà muốn nàng gọi thẳng bản danh của hắn? Hắn có thể rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết với văn bối, nhưng nàng không làm được a!
" Hay là... ta nói khoác, nói ngài là sư thúc đã thất tán nhiều năm của ta?"
Sư thúc thất tán nhiều năm? Sao nàng không nói luôn là lão tổ tông thất tán nhiều năm đi!
Lục Áp sâu sắc nhìn nàng: " Sao có thể được? Dù sao trước đây không lâu chúng ta đã nhận là vợ chồng chưa cưới. Trong chớp mắt liền biến thành sư thúc, cho dù nàng tin, người khác cũng sẽ không tin."
Mộ Cửu cảm thấy thật âm u.
Sao nghe thấy ba chữ "chồng chưa cưới", nàng lại có cảm giác đang tiến vào hầm băng thế nhỉ...?
Khi nàng đánh liều thừa nhận việc có hôn ước với hắn cũng không nghĩ tới chuyện hắn có thân phận khác, càng không nghĩ cái thân phận này tùy tiện cũng đủ để ép nàng thành nước, trước mắt phải làm thế nào mới tốt đây?
" Lục, Lục Áp?" Nàng thử mở miệng.
" Ừ." Lục Áp nhếch môi, đưa tay vuốt vuốt vành tay nõn nà như bạch ngọc của nàng, " Ngoan, sau này cứ gọi như vậy."
Mộ Cửu cố gắng tránh thoát khỏi ma trảo, gáy mãnh liệt đổ mồ hôi lạnh.
Tại sao nàng lại cảm thấy cái tên này giống như đang lau mỡ lên tai nàng?
Trong lòng nàng là mưa gió lẫn lộn, không biết nếu đánh nhau với hắn tỉ lệ sống sót là bao nhiêu, lại nghĩ tới trên người gánh vác một bí mật thật lớn cùng một cái hôn ước bỏ đi, thật muốn buồn đến chết.
Lục Áp nhìn khuôn mặt đầy tâm trạng của nàng, khóe môi giương lên, thu tay lại, ngả về phía sau.
Tuy hắn rất muốn khắc lên mặt nàng ba chữ "của Lục Áp", nhưng hiển nhiên hiện tại còn hơi sớm, hắn cũng không muốn bị nàng xem là một lão già đã già rồi mà không đứng đắn.
Sống đã lâu, vốn tưởng rằng thất tình lục dục cũng theo đó phai nhạt đi, bây giờ xem ra lại không phải vậy.
" Vậy cũng được." Mộ Cửu nhìn hắn lui lại, làm ra vẻ đã nghĩ thông suốt, " Ngươi đã nói phải bảo vệ bí mật này, vậy ta cũng chỉ có thể đắc tội thôi. Chỉ có điều, trong tương lai ngươi không được vô lại, đến lúc ta làm gì đó bất kính lại lén lút ghi hận ta. Ta còn muốn thành tiên, không muốn bị ngươi trảm mất tiên căn."
Lục Áp mặt đầy vạch đen: " Yên tâm, ta không nhỏ nhen như vậy."
Mộ Cửu từ chối bình luận, chỉ cười cười. Nếu hắn không nhỏ