Cả phòng không có ai dị nghị.
Bởi ngoại trừ lời giải thích này thì không có lời giải thích nào khác.
Cách Hàng thân là đầu lĩnh Binh bộ, có mấy vạn năm tu vi, đương nhiên là có khả năng đem pháp khí rời đi trước khi họ tới Hỏa Vương sơn. Hơn nữa, dựa vào đạo đức của Thái Thượng Lão Quân cũng không phải không làm được chuyện gây khó dễ cho Thanh Khâu.
Thanh Khâu và người của Phạm Khâu Sơn đều không nói được gì.
Không ai nghĩ rằng sẽ xuất hiện một đoạn khúc chiết như vậy, có điều mặc dù đây là trách nhiệm của Tuần Sát Ty, họ cũng không dây dưa làm gì. Dù sao chỉ là mất mấy món đồ mà thôi, hồ đan của tiểu hồ ly đã lấy được, Thanh Khâu xưa nay không phải là không phóng khoáng, đến một gia hỏa cũng không tha.
Còn Phạm Khâu Sơn thì lại bởi vì... Vốn đến đây là đòi lại công đạo, đối với đám pháp khí kia đã không ôm hi vọng, hiện tại tuy hơi thất vọng, nhưng thật ra cũng không có khác biệt quá lớn, hơn nữa quá trình phá án đều có Thượng Quan Duẩn, nếu dây dưa thì hơi vô lí, bởi vậy cũng nghĩ thoáng ra.
Chỉ là dù sao cũng là pháp khí a, hơn nữa số lượng không ít, cuối cùng có nên đi cáo trạng không đây?
" Quên đi thôi. Chỉ có mấy món đồ, mất thì mất đi." Bởi lúng túng vì gia thế, Thượng Quan gia sau một lúc lâu trầm mặc liền nói như vậy.
Hồ Vương bên này cũng không tiện nói gì nữa.
Vốn lão chỉ quan tâm đến hồ đan thôi, khi trước ở Lăng Tiêu điện đã thành công làm Thái Thượng Lão Quân lúng túng, nếu vì vài món pháp khí mà lại làm ầm ĩ hẳn sẽ ép Ngọc Đế tiếp tục thụ lí, Thanh Khâu họ không cách nào so với đám người Xiển giáo đông như vậy a. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy không đáng. Vì thế, an ủi lẫn nhau mấy câu, uống trà xong, họ liền cáo từ.
Hồ Vương còn nhiều chuyện để làm lắm, ngoại trừ đi lấy hồ đan cho tiểu hồ ly và lên Cách Hận Thiên gây khó dễ, lão còn phải đến Linh Tê cung một chuyến đấy!
Người bị hại không truy cứu, Mộ Cửu đương nhiên cũng sẽ không truy cứu, chỉ còn nghi hoặc mơ hồ trong lòng.
Nàng đưa họ đến cửa viện.
Khi đi đến bên dưới bụi Tử Đằng, Mộ Dung Liễu Diệp bỗng nhiên cố ý đi chậm hơn vài bước, kéo tay nàng đến một chỗ hẻo lánh, nói: " Ta là người nói là làm, khi trước đã hứa sẽ thâm tạ ngươi nếu tìm được hồ đan của tứ đệ, ta sẽ không nuốt lời." Nói rồi, nàng ta nở một nụ cười quyến rũ kinh khủng, đột nhiên đưa tay chặn mạch của nàng lại, vận linh lực truyền thẳng vào kinh mạch của nàng!
Mộ Cửu nào ngờ nàng ta lại đột nhiên ra tay?
Nàng kinh hãi đến biến sắc, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cũng không thể chống lại được. Một luồng linh lực mãnh liệt rót vào cơ thể nàng, quả thực thật giống như đang muốn thanh tẩy linh căn của nàng một lần nữa vậy, thống khổ khó có thể chịu được! Nàng vạn lần không nghĩ tới con hồ ly thối này lại đùa cợt nàng như thế, rất muốn hỏi tăm tổ tông mười tám đời nhà nàng ta, đáng tiếc hoàn toàn không có khí lực nói ra lời...
" Được rồi."
Không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi Mộ Cửu gần như sắp quỳ sụp xuống đất, Mộ Dung Liễu Diệp mới thu tay về, cười híp mắt: " Cửu Vĩ Hồ chúng ta thần thông quảng đại, có hai bản lĩnh mà người khác muốn học cũng không được, một là ảo thuật, hai là mị thuật. Hai thứ đó ta đều đã dùng linh lực truyền thụ cho ngươi, đây là tâm pháp Tâm Kinh, hãy sử dụng thật tốt."
Nàng ta móc ra hai mảnh lá vàng nhét vào ngực Mộ Cửu, lại cười nói: " Tuy ngàn năm tu vi ta truyền cho ngươi có thể trợ giúp ngươi nhanh chóng tu thành, nhưng ngươi phải tự mình luyện tập thông suốt mới có thể tinh tiến, bằng không không thể biến chúng thành đấu pháp của ngươi. Ta không thể đem toàn bộ tinh túy truyền dạy cho ngươi, nhưng nếu về sau ngươi có thể không ngừng đột phá, tu vi và linh lực tăng tiến, sử dụng rất có hiệu quả."
Nói xong, nàng ta lại tiến đến bên tai nàng, nói: " Lục Nhai kia cũng không tệ lắm, xem dáng dấp không phải là một tay ăn chơi, chỉ có chút xảo quyệt. Nhưng nam nhân mà, luôn có thói hư tật xấu, thay đổi thất thường. Không cần biết hắn là ai, nói chung ngươi hãy dùng mị thuật tỷ tỷ vừa truyền cho ngươi đi trị hắn, chắc chắn sẽ hưởng