" Thái Thượng Lão Quân có biết không?" Mộ Cửu hỏi.
" Ta không rõ." Lục Áp đứng dậy, " Quẻ này cũng rất kì lạ, ta không tìm ra được nguyên nhân. Chỉ biết, hôm nay họ ngông cuồng, chung quy sẽ đổi lấy kiếp nạn sau đó."
" Ngươi không có ý định ngăn cản sao?" Mộ Cửu cũng theo hắn vào phòng.
" Quái tượng tra không ra, làm sao ngăn cản được?" Lục Áp liếc nhìn nàng, " Hơn nữa, là Thiên kiếp ắt có nguyên nhân, không thể dễ dàng phá bỏ."
Mộ Cửu cau mày trầm mặc.
Lục Áp nhìn vào mắt nàng, bỗng nhiên nghi hoặc đưa tay túm chặt lấy tay nàng, hỏi: " Tại sao nàng lại đột nhiên có thêm một ngàn năm tu vi?"
" À, là con hồ ly đỏ kia cho." Mộ Cửu nghe hắn nhắc tới chuyện đó, lập tức giật tay lại.
" Hồ ly đỏ? Cửu Vĩ Hồng Hồ?" Lục Áp đẩy ngờ vực, nghi ngờ thăm dò biểu cảm của nàng, lại hỏi, " Tại sao nàng ta phải truyền tu vi cho nàng?"
Tu vi không phải linh lực, muốn cho là có thể cho sao? Nếu không phải được truyền đồng thời cùng pháp thuật gì đó, căn bản là không truyền được.
" Nàng ta truyền pháp thuật gì cho nàng?" Hắn hỏi.
" À... à, là ảo thuật. Không có gì đâu!" Mộ Cửu nào có mặt mũi nói Mộ Dung Liễu Diệp còn truyền cả mị thuật cho nàng? Nói xong, nàng liền cảm thấy không đứng nổi nữa, cầm thanh bảo kiếm trên bàn, nói, " Bận rộn hai tháng qua làm ta có chút mệt mỏi, đi nghỉ trước một lát đây, đến giờ cơm tối chưa thấy ta tỉnh thì cũng đừng gọi ta."
Nối xong, nàng lao ra khỏi cửa như một làn khói, như thế chỉ lo đi chậm nửa bước là sẽ không đi được nữa vậy.
Lục Áp trước sau nhìn nàng, thân hình không hề nhúc nhích, khóe môi ẩn hiện một nụ cười như có như không, cho rằng chạy trốn là hắn sẽ không biết được nàng đang gạt hắn sao? Chạy đi, sớm muộn gì hắn cũng biết.
Hung án Thanh Khâu lấy chuyện Vũ Đức tiến vào luân hồi mà kết thúc.
Tuy pháp khí mất tích trong sơn động vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải đáp nhưng Thanh Khâu và Phạm Khâu Sơn lựa chọn không truy cứu, mọi người cũng ngầm thừa nhận đây là do Xiển giáo gây ra, liền không để ý đến chuyện này nữa.
Sau khi Lưu Tuấn trình báo vụ án lên Binh bộ đồng thời cũng thêm vào công lao của Mộ Cửu, sáng sớm hôm sau khi nàng đang đến nha môn, một phòng toàn người liền nhìn nàng mà cười, mà đi đầu còn là Lưu Tuấn!
" Đây là chuyện gì?" Nàng cũng mỉm cười.
Lưu Tuấn không nói lời nào, trực tiếp ném một tờ giấy cho nàng.
Nàng mở ra xem, lập tức giật mình, chính là giấy thăng nhiệm của nàng, cho nàng phong hào Đình Uý sử, phụ trách Đình Uý phủ thuộc Tuần Sát Ty.
Đình Uý phủ chuyên môn thụ lý án kiện, tổng cộng có 12 nha môn, liên tục thu nhân án kiện tam giới, Đình Uý sử chính là người đứng đầu 12 vị quan này. Khi trước Lưu Tuấn chỉ đáp ứng cho nàng thăng lên chức Bách Phu Trưởng, hiện tại lại đưa nàng đến Đình Uý phủ phá án? Đây cũng quá khiến người ta vui mừng đi?!
Tuy Bách Phu Trưởng và Đình Uý sử cùng cấp bậc, đều là quan lục phẩm, nhưng một bên là tiểu đầu lĩnh mang binh, một bên là tiểu đầu lĩnh có chức năng bộ ngành, khác nhau rất lớn đó! Ít nhất sau này cơ hội lập công của nàng sẽ nhiều hơn, tiên đan bảo vật được ban thường cũng gấp bội, Lưu Tuấn đây chính là chân chính chăm sóc nàng a!
" Đại nhân, đây..." Nàng kích động đến mức không nói được gì.
" Không cần cái này cái kia, Bách Phu Trưởng không có suất, chỉ có một chức Đình Uý sử này thôi, tuy tư lịch của ngươi chưa đủ, nhưng coi như cho ngươi kiếm ăn là được rồi." Lưu Tuấn thu liễm nụ cười, nghiêm mặt. Nhưng dù nghiêm mặt, đáy mắt hắn vẫn không che giấu được sự vui vẻ.
" Đa tạ đại nhân!" Mộ Cửu vội vàng hành lễ.
Bất kể nói thế nào, Lưu Tuấn cũng cho nàng