Tháng ngày trôi qua chậm rãi yên bình, mỗi người có mục tiêu của chính mình, không ngừng nỗ lực thực hiện.
Hơn nữa còn tiến về phía trước thuận lợi như nước chảy.
Mộ Cửu vẫn buổi sáng đến nha môn, buổi tối tu luyện, thỉnh thoảng cũng dẫn A Phục ra ngoài tản bộ, sống rất an nhàn.
Hôm đó, nàng vừa mang A Phục trở về, Lý Nghi trong nha môn đột nhiên đi tới, bái kiến nàng rồi nói: " Sáng nay nha môn mới mở cửa đã nhận được một vụ án, trên Kỳ Tử Sơn ngoài Nam Thiên Môn có một Đào Tiên, rừng đào trồng ngoài cửa nhà bị phá hủy sạch sành sanh, có thể coi là mất hết vốn liếng. Lưu đại nhân truyền lời, mời đại nhân đi kiểm tra một chút."
Thở dài một tiếng, nàng quản chính là những chuyện xấu cướp gà trộm chó này đây.
Thế nhưng đây là nhiệm vụ của nàng, hết cách rồi, cũng không thể may mắn nhận một đại án sau đó liền lên chức được.
Thu thập xong ở đây, nàng liền dẫn theo hai tiên sai đến Kỳ Tử Sơn.
Phong quang trên núi Kỳ Tử Sơn tuyệt đẹp, khắp nơi là thanh sơn tú thủy, còn chưa lên đến đỉnh núi đã nghe thấy tiếng khóc. Đến khi lên đến đỉnh núi, nàng liền thấy một rừng đào như bị tàn phá bởi gió lốc, khắp nơi tàn tạ không thể tả, một tiểu nữ tiên ngồi sau nhà gỗ, cầm cái giỏ khóc dữ dội, xung quanh là các tỷ muội đang khuyên nhủ.
Có người để ý đến Mộ Cửu, nhảy dựng lên: " Đến rồi đến rồi! Quan sai Thiên Đình đến rồi!"
Tiểu đào tiên lập tức ngừng khóc, thấy Mộ Cửu một thân nhung trang liền hành lễ, sau đó mới thút thít kể: " Đêm qua không biết ai tới, ta nghe bên ngoài có tiếng rít chói tai, lúc đó không để ý, sáng nay vừa nhìn, vậy mà rừng đào của ta đã bị phá hủy, đây là một nghìn năm tâm huyết của ta, mong đại nhân thay ta làm chủ!"
Nói chưa dứt lời, nước mắt nàng lại chảy xuống.
Các đào tiên khác dồn dập vây lại khuyên can an ủi, lại mồm năm miệng mười nói rằng rừng đào này nàng đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết gì gì đó.
Mộ Cửu nhìn quanh, thật giống vừa xảy ra thiên tai, lại hoàn toàn không có dấu vết, điều tra kiểu gì bây giờ?
Nhưng nàng vẫn mang người di chuyển vào trong rừng.
Diện tích cánh rừng có đến mấy trăm mẫu, chiếm khoảng ba phần mười Kỳ Tử Sơn. Chứng trăm cây đào không một cây nào may mắn thoát thân, hoa đào rơi đầy đất, nụ đào rơi xuống đất thành bùn. Thế nhưng không có vết chân, không thấy có người đi qua.
Đương nhiên, có thể hủy diệt một mảnh rừng như vậy không phải là kẻ đầu đường xó chợ, tám phần mười không đứng trong rừng xuất thủ.
" Các ngươi chia ra đi về hai hướng Đông Nam, ta sẽ đi xem hai phía Tây Bắc." Nàng phân phó, sau đó chuyển hướng bay về phía Bắc. Đào tiên và những tiểu tiên khắc bám chặt theo sau nàng, còn líu ra líu ríu cho nàng nghe kỳ văn dị sự, đám tiểu nha đầu này, mặc dù đã thành tiên nhưng không thoát được bản tính thiếu nữ, có gì không đúng đều xuyên tạc đến mơ hồ.
" Thật đó, đại nhân, đêm hôm qua ta còn nhìn thấy giữa trời hình như có rồng bay qua, vèo một cái đã không thấy nữa." Tiểu mai tiên sinh động kể lại.
" Ta nhìn thấy vài con Phượng Hoàng, chúng còn đậu xuống trên đỉnh núi của ta." Tiểu trúc tiên nói càng chân thực hơn.
Đào tiên lo lắng: " Nếu là rồng, Phượng Hoàng hủy rừng của ta, ta làm sao đi tìm họ được a!"
Long Phượng là thần thú, căn bản không cần động thủ đã có thể đánh bẹp nàng rồi.
" Ta nói này, đầu óc của các ngươi sao không dùng lên những việc khác?" Mộ Cửu đáp xuống một tảng đá lớn, " Các ngươi cứ gầm gầm gừ gừ nói như thế, tại sao không đi làm thần côn đi?"
Những tiểu cô nương này bị nàng nói đến mặt đỏ tới tận mang tai, thế nhưng sự nhiệt tình bát quái sao có khả năng bớt đi?
Vì thế lại tiếp tục: " Vốn là... a!"
Mộ Cửu cảm thấy họ nói chuyện thật dài dòng, nói thì nói đi chứ, còn phải thêm một cái thán từ. Không những vậy, các nàng còn miêu tả đến mức mặt mũi trắng bệch...
Mặt mũi trắng bệch?
Mộ Cửu lập tức biết có điều không ổn, theo tầm mắt của các nàng mà chuyển thân, chưa kịp nhìn rõ ràng liền có một trận kình phong như dời