Nào có biết, người này vừa nghe nàng xưng hô là lão bá lại càng tạo bạo hơn, bùm bùm mười mấy chiêu đánh đến, Mộ Cửu không tránh được, bị hắn đá ngã, sau đó, một chân của hắn còn đè lên ngực nàng, nói: " Ta hỏi ngươi, Xích Diễm Long trên Bắc Di đảo hơn nửa năm trước là do ngươi gϊếŧ?"
Xích Diễm Long?
Mộ Cửu đầu ong lên một tiếng, Xích Diễm Long Trần Bình là nhi tử của người này? Vậy hắn chính là Bằng Hồ Long Vương?!
Điều này khiến nàng không ngừng toát mồ hôi lạnh, trời ạ! Long Vương lại thật sự đến báo thù rồi?
" Chuyện đó... ta có thể giải thích..."
Lúc đó Lục Áp có nhắc nhở nàng, nói Băng Hồ Long Vương và Hỏa Phượng không phải kẻ dễ trêu, thời gian qua lâu như vậy, nàng còn tưởng họ đã quên mất chuyện này, ai ngờ hắn lại tìm tới! Làm sao bây giờ?
Người là do nàng gϊếŧ, lúc đó nếu nàng không gϊếŧ hắn thì bản thân nàng sẽ chết!
Còn nữa, lúc đó, ai mà chẳng nghĩ Trần Bình là yêu thú mà chém gϊếŧ chứ?
" Bản vương quản ngươi hiểu lầm hay không hiểu lầm, người đâu! Áp tải nàng ta đi hiến tế cho công tử!"
Băng Hồ Long Vương hét lớn một tiếng, phía sau liền xuất hiện Cua tướng quân tay cầm trường mao, vọt tới bên Mộ Cửu, trói nàng thành một cái bánh chưng, sau đó đẩy nàng vào vòng lốc xoáy khi trước, trong nháy mắt vọt tới Bắc Di. Mộ Cửu ngay cả thời gian gọi hai tiên sai đi cùng cũng không có!
" Nhanh báo lên Thiên Đình!"
Tiểu đào tiên thấy vậy liền vội vã kêu gọi tỷ muội hành động, tiên sai đến phá án lại bị kẻ xấu bắt đi, các nàng không gánh nổi tội!
Mộ Cửu bị đẩy mạnh vào trung tâm vòng xoáy, đập vào nàng là một luồng khí lạnh.
Nhìn bên ngoài, vòng lốc xoáy này chỉ là một vòng lốc xoáy, bị cuốn vào mới biết hóa ra đó là một tảng băng! Tất cả bốn phía đều là hàn băng, nếu không phải trên người nàng có Xích Diếm Đan che chở, chỉ sợ nàng chưa kịp nhìn thấy kẻ địch đã bị đông chết.
Tảng băng chuyện động, nàng cũng không đứng yên, cương khí bên trong khiến nàng không có cách nào dừng lại, nhưng nàng phải nghĩ cách thoát ra ngoài! Bằng không, nàng chết thế nào cũng không biết!
Nàng rút kiếm đâm vào băng, tảng băng vang lên một tiếng, nhưng còn lâu mới phá vụn được.
Lại đâm, cũng là như thế.
Nàng lợi hại nhất là kiếm thuật, ngoài ra còn có thể làm gì đây?
Ảo thuật Mộ Dung Liễu Diệp truyền cho nàng tuy rằng lợi hại, nhưng trước mắt căn bản không có đất dụng võ!
Khi nàng đang đăm chiêu kiếm cách trốn thoát, tảng băng đột nhiên ngừng chuyển động, cả người nàng như một quả cân ngã xuống đất.
Đến khi nàng bình tĩnh lại, nàng mới phát hiện ra không biết lúc nào nàng đã đến một tòa cung điện lấp lánh, bốn phía đều là thủy tinh, mã não, kim cương, đưa mắt nhìn xung quanh đều là san hô cao hơn mấy trượng, có vô số linh gác tôm cua, mấu chốt là còn có nước... Cả người nàng đang ở trong nước!
" Đại Vương!"
Nàng vừa hoàn hồn, binh tướng bốn phía đều hướng về phía Băng Hồ Long Vương đang đi tới hô lên, sau đó Long Vương làm thủ hiểu, cua tướng quan liền kéo nàng đi.
Hóa ra nơi này vẫn chỉ là bên ngoài long cung, đi qua mấy khúc hành lang bằng đá uốn lượn, qua một vườn hoa nhỏ có dạ minh châu, lúc này mới đi tới đại diện mái vòm trong cung điện.
Qua vườn hoa nhỏ, nàng liền được đưa vào trong một kết giới lớn, trong đó không có nước!
Mà hắn không trực tiếp tiến vào đại điện, mà là đi vòng ra hoa viên phía sau.
Cổng điện có ba chữ "Ngọc Lan Điện", cao sáu thước, rộng ba trượng, tiên nữ đứng hầu người nào cũng xinh đẹp yêu kiều, sau khi vào cửa, đập vào mắt chính là bảo tọa của Long Vương được khảm trân châu ngọc thạch, hai bên là ngọc trụ tiêu mạn, đồ vật hai bên đều có tư lịch, mặc dù không xa hoa bằng Hồ Cung của Thanh Khâu nhưng lại khác ở chỗ tinh xảo ôn nhã.
Mộ Cửu bị ấn quỳ xuống mặt đất.
Long Vương sau khi ngồi xuống được thị nữ dâng trà, hắn uống chưa được nửa chén liền không chờ được nữa mà trừng mắt nhìn Mộ Cửu: " Ác đồ, ngươi dám gϊếŧ con trai