Lâm Kiến Nho dừng lại dưới tán cây, thẳng đến khi có một chiếc lá rơi từ trên cây xuống mới mở miệng: " Ta cũng không rõ."
Mộ Cửu nhìn hắn, cố gắng muốn nhìn ra điều gì.
Nàng đương nhiên không tin lời giải thích đó, bắt đầu là Lâm Tiếp bị gϊếŧ, sau đó lại lấy cái chết của Cơ Vịnh Phương mà kết thúc? Nhưng nàng cũng không bất ngờ, như trước đã nói, một người phạm tội, mặc kệ hắn có muốn hay không thì xác suất tái phạm vẫn rất cao, bơi hắn đã quyết định lựa chọn con đường ấy.
Hắn lại biến thành một người như vậy.
" Trong lòng ngươi không có chút cảm giác tội lỗi nào sao?" Nàng hỏi, " Không sợ ta vạch trần ngươi?"
Hắn cũng không lảng tránh, nửa khắc sau liền đáp: " Ngươi không có chứng cứ. Hơn nữa, chuyện này đã kết thúc. Nếu một lần nữa bới lên, cũng chỉ tổn hại thêm hai mạng người nữa mà thôi. Đến lúc ấy, ngươi có thể làm gì được nữa? Chuyện này không liên quan đến ngươi, nếu ngươi cố ý muốn nhúng tay, thiện ác về sau ngươi cũng đều không thể cắt đứt được."
Mộ Cửu im lặng, không trả lời. Đây là lần đầu tiên nàng bị hắn nói đến không biết phải đáp lại thế nào.
Nàng không muốn vì ai mà tỏ ra chính nghĩa, chỉ là không nghĩ tới hắn đã đi xa đến như vậy!
Hắn không sợ cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra sao?!
Nhưng Lâm Kiến Nho cũng không nói gì nữa, dứt khoát gật đầu với nàng, quay người rời đi.
Nàng cắn răng nhìn theo bóng lưng của hắn, trước khi hắn rời đi liền đột nhiên vung tay, thu một sợi tóc của hắn vào trong tay áo.
Trong nha môn có một đoàn người đi dùng cơm, nhìn thấy nàng liền lên tiếng chào hỏi.
Nàng loạn xạ ứng phó hai câu, sau đó vội vàng chạy về nhà.
Về đến nhà, mùi đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi liền xông vào mũi, trong mùi đồ ăn còn có hương rượu Quế Hóa. Tiểu Tinh làm một bàn món ăn, đều là món mà Mộ Cửu thích, đương nhiên còn có món trứng cá muối mà nàng đặc biệt phân phó nó chuẩn bị.
Vì thế, hứng thú của mọi người đều rất cao, qua miệng Thượng Quan Duẩn liền biết, cái tên này hóa ra lại trồng một phiến rau trong hậu viện, trong hai tháng vừa rồi muốn ăn rau củ gì thì cũng không cần ra ngoài mua. Lục Áp bởi đã quan sát Hỗn Bằng trồng rau, vì vậy cũng chịu bắt tay đi kiểm nghiệm thành quả của hắn, kết quả là mang về hai củ củ cải, để Tiểu Tinh nấu bữa tối.
Sự vui vẻ đánh tan sầu lo khi trước của Mộ Cửu, nàng ăn hai chén cơm, ăn xong liền theo Lục Áp tiến vào phòng của hắn.
" Cái này trả lại cho ngươi." Nàng lấy sợi dây đỏ trên cổ tay trả cho hắn.
Lục Áp nhìn một cái liền nói: " Vẫn là nên cầm đi, phòng khi có lúc ta không tìm được nàng."
Mộ Cửu còn muốn khước từ, hắn liền biến sợi dây đỏ thành một chiếc vòng tay Tử Kim vừa khít với cổ tay nàng.
Mộ Cửu thấy thế đành thôi. Nàng tiến đến ngồi xuống cạnh hắn, hắn đang bói quẻ, thấy trên bàn còn có hai miếng vảy rồng mới biết hóa ra hắn đang tính toán chuyện của Băng Hồ, liền hỏi: " Có tìm ra được cái gì không?"
Lục Áp thu quẻ, nhìn nàng: " Vân Tha quả thật chính là Tử Nguyệt. Ngoài ra, số mệnh của Hỏa Phượng tộc đúng là đã tới cảnh giới đèn cạn dầu."
Mộ Cửu ngạc nhiên: " Thật sự là nghiêm trọng như thế? Tại sao lại như vậy? Họ đã tạo nghiệt gì sao?"
Lục Áp hướng mắt ra ngoài ngắm bụi chuối tây ngoài cửa sổ: " Tai nạn mười vạn năm trước chỉ là thiên kiếp bình thường, khi đó Hỏa Phượng tộc quá mức thịnh vượng, uy hiếp đến sinh linh xung quanh, bởi vậy nhất định phải trải qua thiên kiếp này. Thế nhưng, khiến số mệnh của họ tận không phải là thiên kiếp này, mà là một chuyện khác phát sinh vào hơn một nghìn năm trước."
" Là chuyện gì?" Mộ Cửu nghe tới đó cũng không khỏi rung động.
Lục Áp trầm ngâm đáp: " Vân Tha bị thương, không biết là do ai đả thương mà lại trực tiếp làm tổn hại đến linh căn của hắn. Vì thế, thân thể của hắn những năm nay mới ngày càng sa sút."
Hắn lại thả hai tấm quẻ lên bàn, nhíu mày trầm tư.
Mộ Cửu nghe đến đó liền không khỏi nói: " Đều do Ngao Sâm tự cho là mình thông minh, nếu hắn sớm cho Vân gia mượn Băng Phách Khóa thì có phải sẽ không có chuyện này hay không? Không cần tính toán trước sau như thế, để họ dùng xong liền trả về? Giờ thì tốt rồi, ổ khóa rơi vào tay kẻ khác, hắn không chỉ mất đi bảo bối,