Sự thực chứng minh, công lực của một con hổ dính người thật không khác với da trâu là mấy, mấy ngày nay đều là như vậy.
Buổi sáng Mộ Cửu đến nha môn làm việc, A Phục liền theo đến, trốn sau ghế của nàng, mỗi khi có người đến liền nhảy ra hù dọa người ta, người nhát gan bị nó dọa đến mức nhảy ra khỏi cửa, người gan lớn thì cũng sợ đến nấc cục. Mộ Cửu sâu sắc hoài nghi, nó là ở nhà quá chán, cố ý theo nàng đến đây, đổi địa điểm dọa người.
Mấy ngày nay, nhà nàng lục tục có khách đến thăm, Doãn Tuyết Như hiện tại sống rất hòa thuận với hàng xóm, bởi vậy đem công lao tính lên hai người Mộ Cửu và Lục Áp, vì thế khi rảnh rỗi đều sẽ đến đây chơi.
Trần Anh và Hồ Nham trong nha môn có quan hệ tốt với nàng thỉnh thoảng cũng đến quỵt cơm, mới đầu, Mộ Cửu còn sợ Lục Áp không biết, nào có biết lão nhân gia hắn uống rượu với họ so với nàng còn lưu loát hơn, hơn nữa chân chính là ngàn chén không say, khiến hai người họ lần sau có đến vào giờ ăn cơm thì cũng chỉ ăn cơm, rất ít khi chủ động mời hắn uống rượu.
Mộ Cửu liền yên tâm, trải qua hai tháng hậm hực trong Long Cung, nàng càng quý trọng thời gian hòa thuận này hơn. Nàng nhìn Thượng Quan Duẩn thường ngày hay làm nàng bực mình nhìn cũng thấy thuận mắt, không mở miệng ra là mắng hắn như trước kia nữa.
Lục Áp đêm hôm đó sau khi nàng quay về liền gửi một đạo truyền âm phù cho Hồ Vương, tuy hắn không ra tay nhưng không thể để tiểu tử này coi hắn như kẻ ngu mà đùa bỡn, chuyện chưa làm xong mà còn dám muốn hắn thu tiểu hổ ly trước, chắc là mấy năm nay sống ở Thanh Khâu thoải mái nên ngứa da.
Thế nhưng tin truyền đi không có hồi âm ngay lập tức, Lục Áp suy nghĩ một chút, cũng không loại trừ chuyện lão hồ ly đang nghĩ cách nên tạm thời không vội.
Ngày hôm đó, khi hắn đang nằm trong hoa viên tắm nắng, chuông treo trước cửa liền leng keng vang lên, hắn còn chưa kịp đứng lên, một cơn gió liền thổi tới, sau đó một vật nặng liền vừa vặn rơi xuống trước mặt hắn. Hắn híp mắt nhìn một cái, sau đó liền lại nằm lên ghế tiếp tục tắm nắng.
" Thập Tam bái kiến gia gia." Người dưới đất thở hổn hển, thanh âm mang theo oan ức, khom lưng hành đại lễ.
Mộ Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn đang ở đầu bên kia hoa viên làm dưa muối, nghe thấy động tĩnh liền xông đến, vừa nhìn thấy dáng dấp của người trên mặt đất liền đến cằm cũng suýt rơi xuống.
Người này là ai vậy? Hồ Vương a!
Nhưng họ thật không dám nhận thức!
Ban đầu Hồ Vương giống một hộp châu báu di động, từ đầu đến cuối đều tỉ mỉ chau chuốt, nhưng hắn trước mặt đây lại có bộ dạng gì?
Hoa phục khỏe mạnh đông một vết rách tây một lỗ thủng, châu báu gì cũng không còn, đại bảo giới đeo trên tay bê bết bùn, ngọc bội đeo bên hông chỉ còn lại nửa khối, mà bắt mắt nhất chính là kiểu tóc, mái tốc vốn chỉn chu đến mức một con muỗi đậu xuống cũng phải dùng gậy nay lại rối bù như tổ quạ, quả thực đã gần giống với một lão ăn mày.
" Hồ Vương làm sao hế? Thanh Khâu bị cướp sạch sao?!"
Mộ Tiểu Tinh đồng học nhanh mồm nhanh miệng, một giây đầu còn lo lắng, một giây sau đã mở miệng hỏi thăm.
Hồ Vương đã đủ buồn bực, nghe thấy lời này của nó liền trừng mắt: " Tiểu nha đầu ngươi nói cái gì thế?! Có tin ta sẽ biến ngươi thành thỏ nướng hay không?!"
Hổ, sói hay hồ ly đều là thiên địch của thỏ, Tiểu Tinh nghe vậy liền lập tức ôm đầu lao ra ngoài.
Thượng Quan Duẩn cũng theo ra.
Lục Áp nằm trên ghế, thảnh thơi phẩy quạt: " Hơn một năm không gặp, Hồ Vương quả là càng ngày càng có tiền đồ, không chỉ phá hóa viên của ta mà ngay cả người bên cạnh ta cũng dám bắt nạt. Ngươi có năng lực như thế, không phải ta nên chạy về Thanh Huyền Cung của ta sao?"
Hồ Vương lập tức đổi sắc mặt, khóc nức nở chạy đến trước mặt hắn: " Gia gia thật sự đã hiểu lầm Thập Tam rồi! Ngài không biết Thập Tam đã trải qua những ngày thế nào đâu, ở Linh Tê Cung hơn nửa tháng, quả thật ta chưa ngủ đủ được giấc