Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

- Chuyện đáng sợ


trước sau

Vân Khiển một đường cúi đầu, mãi đến khi đến giữa chính điện mới dừng bước.

Nàng ta liếc nhìn Mộ Cửu, sau đó chuyển sang Ngao Khương: " Ngươi nói chúng ta dự mưu đã lâu, chẳng lẽ không biết, Ngao Sâm đối với chúng ta cũng có dự mưu sao?"

Ngao Khương hất mặt sang một bên, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét.

Mộ Cửu lại nghe ra ý vị: " Lời này của ngươi có ý gì?"

Vân Khiển nở một nụ cười châm chọc: " Ngao Khương nói không sai, chuyện này trước sau đều đã được chúng ta bố trí tốt, thế nhưng các ngươi vĩnh viễn sẽ đoán không ra, ta đến Long Cung, đích thực là muốn tìm thời cơ lấy Băng Phách Khóa. Nhưng không biết các ngươi còn nhớ hay không, ý muốn Ngao Khương và ngươi cùng đến Ngọc Lĩnh tạ tội, chính là Ngao Sâm tự mình nói ra."

Mộ Cửu đột nhiên sững lại!

Ngày đó nàng ở hiện trường, khi đó đã nghĩ rằng đề nghị này của hắn là vì Vân Khiển đến chết cũng muốn bắt nàng vấn tội, Ngao Sâm liền đề nghị cả hai người họ cùng đi Ngọc Lĩnh. Đúng là Vân Khiển không nói ra, người đề nghị là Ngao Sâm, khi đó nàng còn tưởng hai người họ cấu kết với nhau làm việc xấu, vì thế không tra cứu, lẽ nào...

" Cái này nói lên điều gì?" Nàng phát hiện thanh âm của mình cũng đã biến điệu.

Vân Khiển nhìn nàng, lại nhìn Ngao Khương, ánh mắt thâm trầm: " Hắn khôn khéo hơn các ngươi tưởng tượng nhiều, lẽ nào các ngươi cho rằng, người có bộ dạng xấu xí thì lòng dạ sẽ không hiểm ác sao?

Ta đến Long Cung gây sự, hắn không hề bảo người lục soát cung điện, mà là trực tiếp đem theo ta và mẫu thân người, huynh đệ tỷ muội ngươi đi thẳng đến đó, ngươi chưa từng hoài nghi sao? Ta cho ngươi biết, từ khi ngươi mang Vân Tích về cung, hắn đã biết rồi. Chuyện sau đó chỉ là một vở kịch mà thôi."

Cả người Mộ Cửu sững lại như bị sét đánh!

Ngao Sâm đã biết từ đầu? Sau khi biết còn cố ý mang theo nhiều người đến như vậy để khiến Ngao Khương lúng túng?

Nàng ta nói, Ngao Sâm có dự mưu của chính hắn?

" Thật hay giả? Tại sao hắn lại làm vậy!"

Coi như nàng ta nói thật, chuyện này cũng phải có lí do a!

" Đến lúc này rồi, ngươi cảm thấy ta cần phải nói dối sao?"

Nụ cười lạnh của Vân Khiển biến thành cười thảm: " Hắn làm tất cả những chuyện này, chính là để lấy Băng Phách Âm Khóa về. Ngao Khương và Vân Tích đánh nhau, ngươi cho rằng hắn không biết? Cấm vệ Long Cung đều nghe lệnh hắn, các ngươi ra ra vào vào, hắn chỉ muốn biết là có thể biết. Ngao Khương tâm tâm niệm niệm tìm đến Vân Tích để đòi lại Băng Phách Âm Khóa, từ điểm này, có thể nói hắn so với lão cha của hắn thì quang minh hơn nhiều.

Nhưng Ngao Sâm làm thế nào? Hắn biết rõ Ngao Khương bị thương, cố ý làm bộ không biết, dung túng Ngao Khương gan lớn đến lừa Vân Tích hạ sơn, chui vào bẫy, sau đó hắn đoán chắc chắn ta sẽ đến đòi lẽ phải, cho nên liền mang tất cả chúng ta đến Đông Lăng Cung, nhân cơ hội khiến Vương Hậu không có lời nào để nói, lại cố ý ngay trước mặt nàng ta bao che cho ta, khiến Vương Hậu và ta ác chiến.

Lại sau đó, lợi dụng chuyện này, hắn dẫn các ngươi đến Ngọc Lĩnh Sơn."

Mộ Cửu lạnh gáy, Ngao Sâm là người như thế?

Nàng vẫn không thể tin được...

Nghe như vậy, thật giống như Vân Khiển đã bị Ngao Sâm dội nước bẩn a!

" Ngươi có chứng cứ gì?" Nàng nghi ngờ hỏi thêm.

" Chứng cứ?" Vân Khiển mỉa mai cười, nhìn về hướng hậu điện, " Đêm ấy ở Ngọc Lĩnh, ngươi hẳn đã gặp Tử Nguyệt Vương của chúng ta rồi. Không biết các ngươi có hứng thú gặp lại không?"

Nhắc tới Vân Tha, tâm trạng Mộ Cửu hơi trùng xuống, nhìn Ngao Khương, hắn cũng giống nàng.

Nếu nàng ta đã nói như vậy, rất hiển nhiên, Vân Tích đã đoán được là Mộ Cửu đã đi đến tiểu lâu đó. Trước mắt nàng ta lại muốn dẫn

họ đi gặp, không biết là có ý gì?

Thế nhưng Vân Khiển không đợi họ trả lời đã quay sang gật đầu với Vân Ly Thường, đi về phía hậu điện.

Mộ Cửu chỉ còn cách theo sau.

Họ đi đến Đông đường, đi hết vài hành lang, sau đó liền đến sơn động khi trước. Cảnh sác bốn phía không going trước lắm. Vốn là Tiên giới bốn mùa như xuân trên , vậy mà giờ hoa cỏ ven đường đi héo tàn, dường như đang đi vào cuối thu.

Bước đi của Vân Khiển không nhanh không chậm, không vì họ mà phẫn nộ luống cuống, nhìn từ phía sau như đang mang tâm sự nặng nề. Nghi ngờ trong lòng Mộ Cửu lớn dần lên, môi từ từ mím chặt.

Rất nhanh đã đến tiểu lâu mà Mộ Cửu thấy, nhưng không giống với sự huy hoàng trong ấn tượng của Mộ Cửu, tiểu lâu trước mặt đặc biệt âm trầm. Chẳng những không có người, ngay cả ánh sáng cũng chỉ từ gian phòng ngày đó lộ ra một chút.

Mộ Cửu nhanh chóng nhìn về phía Vân Khiển, thế nhưng Vân Khiển nhìn thẳng, trực tiếp đi vào trong.

Sau cửa lớn âm u, tuy đối với họ thì đi lại không thành vấn đề nhưng muốn xem xét hoàn cảnh xung quanh thì vẫn hơi khó.

Đến khi vào trong phòng, đốt đèn lên, tầm mắt họ mới được rộng mở.

Tất cả đồ vật trong phòng đều vô cùng tinh xảo, không kém Hồ Cung của Thanh Khâu.

Vân Khiển đứng trước tấm bình phong, xoay người, nói: " Đây chính là gian phòng của nhị ca ta, cũng chính là Phượng Quân đời trước. Ta nghĩ, lại lịch của hắn, Ngao Sâm nhất định đã nói với các ngươi rồi."

Mộ Cửu nhìn khung cảnh tĩnh mịch trong phòng, hỏi: " Tử Nguyệt Vương đâu?"

Vân Khiển không lên tiếng, tiếp tục bước đến sau tấm bình phong.

Mộ Cửu và Ngao Khương theo vào, sau bình phong là một chiếc giường lớn tinh xảo, đầu giường đốt một chiếc đèn đầu, mà trên giường... trên giường có một người đang nằm! Hắn nằm thẳng tắp không nhúc nhích, còn trầm tĩnh hơn cả ngủ!

" Này..."

Mộ Cửu có dự cảm xấu. Nàng bước nhanh đến trước giường, nhìn Vân Tha quần áo chỉnh tề nhưng không có một chút sinh khí: " Chuyện gì thế này?"

" Hắn qua đời rồi."

Vân Khiển đáp. Vẻn vẹn bốn chữ, nhưng tựa như có ngàn cân cự thạch rơi xuống người.

Mộ Cửu trợn mắt, sững sờ không thốt nên lời!

" Qua đời rồi?!"

Nhanh như vậy?!

Tuy nàng có nghi ngờ đến mức này, nhưng khi trực tiếp nghe thì vẫn không nhịn được khiếp sợ.

Vân Tha chết rồi, không phải nói cho dù không lấy được Băng Phách Dương Khóa thì hắn tạm thời vẫn không đáng ngại sao? Tại sao lại qua đời rồi!

Nàng không nhịn được đến gần quan sát, tướng mạo hắn giống Vân Tích bảy phần, nhưng trước mắt thật không có một tia tức giận nào. Tuy tu vi nàng không cao, nhưng bản lĩnh cảm nhận hắn còn có sinh mệnh hay không thì vẫn có, nàng đưa tay bắt mạch, đúng là đã chết rồi, hơn nữa, nếu nàng không đoán sai thì đã chết chừng mấy ngày.

" Chuyện gì thế này?" Ngao Khương cũng không nhịn được kinh ngạc.

Từ khi Lục Áp nói Băng Phách Dương Khóa đã mất, họ đã biết được nó không nằm trong tay Vân gia. Nhưng không ngờ, không chỉ họ thất bại mà ngay cả Vân Tha cũng đã chết, lẽ nào họ đoán được Ngao gia sẽ đến tính sổ, vì thế đã tạo nên hiện trường giả?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện