" Các ngươi nhất định sẽ cho rằng đây là chúng ta làm ra để lừa gạt các ngươi." Vân Khiển nhướn mày nhìn họ, " Nhưng ta còn phải nói cho các ngươi biết, Tử Nguyệt Vương chết, là do một tay Ngao Sâm tạo thành! Toàn bộ quá trình, hắn không chút biến sắc lợi dụng chúng ta, đồng thời lẻn vào Hỏa Phượng Cung, lấy đi Băng Phách Âm Khóa che chở Tử Nguyệt Vương!"
Mộ Cửu như bị sét đánh: " Băng Phách Âm Khóa bị trộm đi rồi?"
Ánh mắt Vân Khiển dừng lại trên người nàng, nói: " Tử Nguyệt Vương mang trọng trách Hỏa Phượng tộc của Vân gia ta, trong tình huống không có Băng Phách Dương Khóa giúp hắn khôi phục linh lực, chí có thể dùng Băng Phách Âm Khóa nỗ lực bảo vệ tính mạng cho hắn. Sở dĩ tòa lâu này được xây trong lòng núi, chính là bởi có lợi cho việc tu nạp linh lực. Ngươi cảm thấy, chúng ta sẽ liều lĩnh mang chuyện nguy hiểm này ra nói đùa?"
Đèn dầu bên đầu giường không quá sáng, chiếu lên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng ta càng làm nó thêm u ám.
Hơn nữa còn lộ ra một tia già nua...
" Chúng ta trăm phương ngàn kế bày ra chuyện này, chính là vì muốn bảo vệ ngài ấy bình an khỏe mạnh, giúp Hỏa Phượng tộc ta vạn vạn năm vĩnh tồn.
Nhưng ta không nghĩ tới, Ngao Sâm còn nham hiểm hơn so với tưởng tượng của ta nhiều, hắn không chỉ cố ý giấu Băng Phách Dương Khóa không cho ta, hơn nữa còn thừa dịp cháy nhà hôi của, khiến toàn bộ linh lực của Tử Nguyệt Vương biến mất. Ta biết các ngươi tới làm gì, thế nhưng, hiện tại các ngươi cảm thấy, ai mới là kẻ nên chịu khiển trách?"
Nàng ta tuyệt không giống trước kia, trong mắt ngoại trừ sự thù hận thì không còn những tâm tình khác/
Mộ Cửu không nói gì, bởi nàng còn chưa hoàn hồn khỏi sự khiếp sợ.
Còn có tình tiết thế này sao...
Khi nàng cho rằng Ngao Sâm là một nam nhân bất cẩn quá trớn xui xẻo bị tình nhân lừa gạt, Vân Khiển lại không chút lưu tình đẩy ngã tất cả, nàng thật không dám tin.
Nhưng sao nàng có thể quên được thực tế trước mắt đây? Họ phải đến Ngọc Lĩnh, đích xác là do Ngao Sâm đề nghị, mà Vân Tha trước mắt cũng đúng là đã chết. Vân gia bảo vệ Vân Tha đến mức này, còn có thể đụng vào hắn để vu tội cho Ngao Sâm? Mục đích đâu? Đánh đổi thế nào?
" Đã qua đời rồi, tại sao các ngươi chưa đem hắn đi chôn cất?"
Thấy Mộ Cửu ngơ ngẩn, Ngao Khương liền nói.
" Sắp rồi. Vì Ngao Sâm, Vân gia ta sắp tuyệt mệnh."
Hàn ý trong mắt Vân Khiển phun trào: " Ta mang các ngươi đến đây chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, Băng Phách Dương Khóa không nằm trong tay Vân gia ta, ngay cả Băng Phách Âm Khóa năm đó Ngao Sâm chính miệng tặng cho Vân gia cũng đã bị hắn vô liêm sỉ lấy đi. Ngay khi các ngươi rời đi, bệnh tình của ngài ấy đột nhiên nặng thêm, chúng ta không tìm thấy Băng Phách Âm Khóa, cuối cùng ta mới nhớ, đêm hôm đó, Ngao Sâm đã ra khỏi phòng.
Vân gia ta tuy đê tiện, nhưng bàn về trình độ thì không bằng một phần mười Ngao Sâm! Cũng chính khi đó, ta mới bỗng nhiên rõ ràng, thực ra chúng ta mới là kẻ ngốc trong mắt Ngao Sâm. Hắn xưa nay không ngốc, là chúng ta bị hắn lừa xoay quanh!"
Từng câu từng chữ của nàng ta đều lộ ra sự thù hận và thất bại, khiến Mộ Cửu khó có thể đem nàng ta bây giờ và khi trước nhập thành một người.
Ngao Khương cũng choáng váng, hắn không hề nghĩ sự việc lại có thể xoay ngược lại thế này.
Tên này chỉ vì muốn bảo vệ đệ đệ cùng cha khác mẹ, không nghĩ tới lại phải đau đầu đến mức này.
Mộ Cửu mặc dù tin lời Vân Khiển đến bảy, tám phần nhưng vẫn không hiểu: " Vậy mục đích của hắn là gì? Hắn đã từng tự mình thừa nhận, tình cảm của hắn đối với ngươi là thật, ta nghĩ, nhiều năm như vậy, tình ý của hắn đối với ngươi không thể đều là giả chứ?"
Vân Khiển ngẩng đầu lên nhìn trời, nói với nàng: " Ngươi còn trẻ như vậy, nói vậy là vì không biết rằng, nam nhân trên