Đám người trợn tròn mắt nhìn Sở Mặc, bị tin tức hắn nói ra dọa cho sững người. Trước khi có người kịp hỏi, Sở Mặc liền nhanh chóng đưa cho Ngũ Kỳ và Nhất Hàn một bộ đàm liên lạc, căn dặn:
_"Hai người hiện tại đã không còn trong quân đội, rất khó mua trực tiếp nhiều xăng dầu. Như thế này, hai cậu đi dọc suốt các con đường, cứ thấy nơi đổ xăng thì tấp vào mua vài can dầu, mang về kho này. Mua càng nhiều càng tốt, nếu thiếu tiền thì thông qua bộ đàm nói với tôi. Dùng điện thoại, có người muốn tra sẽ tra được cuộc nói chuyện của chúng ta. Hai cậu nhanh đi, trên đường thông qua bộ đàm mà trò chuyện cùng."
Nhất Hàn và Ngũ Kỳ nhìn nhau một cái, rồi gật đầu với Sở Mặc, nhanh chóng lên xe của mình chạy đi.
Sở Mặc nhìn ba người còn lại, ra hiệu mau lên xe. Hắn ngồi ở ghế phó lái, Nhị Vũ đảm nhiệm vai trò tài xế, Tam Phong và Tứ Thanh ngồi phía sau.
[ Kí chủ, ngài quên chuẩn bị máy phát điện, máy dò tần số xuất hiện con người và cả pin năng lượng mặt trời. Kí chủ, cứ tiếp tục trữ vật tư đi, nhiêu đây nhiều nhất chỉ có thể cầm cự vài năm cho khoảng vài trăm người.]
Sở Mặc xoa trán, bảo Nhị Vũ cho xe đi đến chỗ bán máy móc mà hệ thống vừa thông báo. Hắn nhìn về phía trước, đồng thời cũng trả lời hệ thống:
_"Không phải hai vị chủ nhân của mày cũng xuất hiện rồi sao? Hiện tại vẫn tiếp tục nhiệm vụ cứu vớt nhân sinh à? "
Hệ thống 01 cũng không giận, nó tha thứ cho sự ngu muội của kí chủ nhà mình, cũng có thể nói là nó quá quen với việc này rồi. Kí chủ lần nào cũng hỏi những chuyện ngu ngốc thế là làm sao?
[ Kí chủ, ngài không lẽ đã quẳng Thiên Đạo ra sau đầu? Mục đích của Thiên Đạo là đem nhân vật phản diện giết chết, chết tan xương nát thịt, sau đó Trái Đất lại lần nữa đi vào quỹ đạo của nó, con người lật ngược tình thế đem tang thi tiêu diệt, mở đầu một thế kỉ mới cho loài người. Kí chủ, ngài không cần đem toàn bộ loài người cứu vớt, ngài chỉ cần cứu những kẻ ngoan ngoãn có ích cho ngài là được.]
Nhị Vũ đợi mãi vẫn không thấy Sở Mặc giải thích, nhịn không được mà hỏi:
_" Lão đại, chuyện mạt thế có phải anh nhầm lẫn không? "
Sở Mặc hơi chuyển ánh mắt, nhìn Nhị Vũ, không đáp, để yên cho Nhị Vũ nói tiếp.
Lão đại à, anh đừng nhìn em như thế! Con tim em rất yếu đuối, sắp bị cái nhìn của anh làm đông cứng luôn rồi này π_π
Nhị Vũ thầm nuốt nước bọt, giọng nói hơi run:
_"Em thấy truyền hình không đưa tin gì về thời tiết khác biệt. Mỗi ngày không nói về quan hệ ông nọ bà kia thì cũng là chuyện giá cả thị trường, náo nhiệt như thế, em hoàn toàn không nhận thấy dấu hiệu của mạt thế. "
Thanh âm bộ đàm hơi rè truyền đến lời nói của Ngũ Kỳ.
_"Nhị Vũ nói không sai. Lão đại, anh nhìn xem, trời xanh mây trắng, gió dìu dịu thổi mát thế này sao có thể xảy ra mạt thế chứ ạ? "
Sở Mặc xoa cằm, trầm giọng trả lời :
_"Các cậu vẫn nghĩ, mạt thế đến thì sẽ được báo trước sao? "
Hắn châm biếm cười, trả lời :
_"Thật ngây thơ. Con người có thể kiểm soát được thiên nhiên à? Mạt thế xuất phát phải luôn từ thiên nhiên ư? Các cậu không nghĩ đến tận thế của con người luôn bắt đầu từ chính chúng ta sao?"
Cả bọn nghe Sở Mặc nói liền triệt để ngu người, cái gì mạt thế bắt đầu từ con người chứ? Lão đại, phiền anh mau mau nói rõ.
Sở Mặc nhướng mày, cười một tiếng:
_" Tôi đùa đó. Mạt thế đến hay không làm sao tôi đoán trước được. Dù gì đó cũng thuộc về phạm vi của thiên nhiên mà, tôi chỉ là một con người nhỏ bé thôi."
Hắn dựa người vào đệm ghế ngồi, thoải mái khép mắt lại, nói tiếp:
_" Còn việc trữ vật tư này nọ là do tôi không tìm được nơi để vung tiền nha. Ai bảo tôi là phú nhị đại làm gì."
*Phú nhị đại là cụm từ chỉ tầng lớp các cô ấm cậu chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước , hầu hết bọn họ đều là con của chủ tập đoàn, công ty lớn.
Nhất Hàn, Nhị Vũ, Tam Phong, Tứ Thanh, Ngũ Kỳ: !!!
Lão đại thật biết kéo giá trị cừu hận.
Kẻ nhà giàu thật đáng ghét!!!
Sở Mặc đã nói thế, bọn họ cũng không muốn tìm hiểu tiếp liền đem chuyện này quẳng ra sau đầu. Lão đại đã bảo đùa thì cứ coi như là đùa đi, dẫu sao bọn họ - kẻ mồ côi, người là con ngoài giá thú không được coi trọng. Mạt thế đến cũng chẳng có vướng bận gì.
Dù sao mua vật tư này nọ đều là tiền của lão đại, bọn họ chỉ việc sắm vai người vung tiền hộ. Bỗng nhiên có tiền để bung xỏa, họ cớ gì phải lo nghĩ cho nhiều.
Mẹ nó, xài hết tiền lão đại nhà anh luôn! Tưởng là kẻ nhà giàu thì ngon hở!?
Sở Mặc cảm thấy rất may mắn. Chuyện mạt thế hắn không biết nên giải thích thế nào, đành vừa dọa vừa hù lấp liếm cho qua. Đồng đội của hắn tuy lâu lâu hay lên cơn, nhưng tuyệt đối không phải người nhiều chuyện. Hắn không nói họ cũng sẽ không tò mò hỏi tới, còn một mực tin tưởng làm việc cho hắn.
Sở Mặc thật sự rất quý những người đồng đội như vậy.
Thật sự không hiểu đầu óc nguyên chủ như thế nào mà cứ nghi ngờ, đề phòng bọn họ. Bọn họ chưa vì thế mà nản rồi rời bỏ nguyên chủ là hắn cảm thấy quá hay rồi đấy.
Nhưng mà...
Sở Mặc mở mắt, con ngươi đen lộ ra tia quyến luyến. Di xa thu gom vật tư thế này, bỗng nhiên lại nhớ bảo bối nhà hắn ghê.
Phải nhanh chóng thu nhanh rồi về mới được!
Ngày 24/01/2018, thành phố M, cách mạt thế 2 tháng 02 ngày.
Sở Mặc rời thành phố M tròn hai mươi tám ngày hoàn toàn không biết những thay đổi xảy ra trong thành phố. Không biết vì lí do gì, đường xá vốn nhộn nhịp giờ càng thêm chật kín. Xe cấp cứu hiếm gặp nay lui tới trên đường cái như trẩy hội, tiếng còi xe nhói tai khiến lòng người khó chịu.
Diệp Du ngồi ở xích đu trong vườn, hai chân trắng nõn không mang dép, đong đưa đong đưa. Cậu yên tĩnh nhìn dòng xe lũ lượt chạy qua, ánh mắt không chứa đựng cảm xúc vẫn giữ nguyên một mạt tĩnh lặng.
Bảo vệ bên ngoài không biết đã bỏ đi từ lúc nào, có lẽ là một ngày trước, cũng có thể là một tuần trước, Diệp Du không rõ. Cậu không để ý đến những thứ bên ngoài. Sở Mặc không muốn cậu ra ngoài, cậu sẽ ngoan ngoãn ở yên trong khu biệt thự chờ hắn. Nhưng vì sao, lâu như vậy rồi, Mặc còn chưa về?
Diệp Du cúi đầu, hàng mi cong cong như rẽ quạt che lấp con ngươi bạc trong suốt.
Mặc muốn bỏ cậu sao?
Thật sự đã bỏ cậu đi sao?
Mặc dù nghi hoặc, nhưng trong Diệp Du vẫn có một giọng nói giữ cậu lại, trấn