Tiểu phượng hoàng nằm trong lòng mèo trắng, ấm đến mức nó muốn ngủ thiếp đi. Tuy nhiên vừa mới lim dim thì một bàn tay trắng nõn đã túm lấy nó, lôi ra khỏi lòng Minh Yên. Nó biết chủ nhân bàn tay này là ai, nó không dám vùng vẫy, cũng không dám nhúc nhích, nó sợ chọc cha nhỏ không vui.
_" Đi vào, lau người. " - Diệp Du mấp máy môi, không được tự nhiên nói ra vài chữ.
Tiểu phượng hoàng bị lời nói của Diệp Du dọa cho ngớ người. Nó nhịn không được dụi dụi vào bàn tay Diệp Du, cảm thụ làn da mịn màng mát lạnh, mũi sụt sịt muốn khóc, dù rằng ở bản thể hình chim này nó không có hình dáng mũi rõ ràng.
Mèo trắng nhìn thấy, khó chịu xoay người đi vào trước. Chim ngốc, bị khi dễ như vậy còn thân thân thân với kẻ nọ, nó thiệt cạn lời rồi.
Diệp Du hiện tại đã thay một bộ đồ mới, tóc cũng lau khô, bất quá trên mi thật dài vẫn còn đọng vài hạt nước li ti chọc lòng người kiềm không được muốn đưa tay chạm vào. Khi nãy cậu đi xuống đã mang theo một cái khăn lông cỡ nhỏ, cậu không lên tiếng, đem tiểu phượng hoàng đặt vào khăn lông trắng tuyết. Diệp Du mím môi, ánh mắt tĩnh lặng, tay nhẹ nhàng đem lông vũ ướt do mưa khi nãy của tiểu phượng hoàng lau khô.
Tiểu phượng hoàng kiềm không được, nức nở một tiếng. Cha nhỏ, cha nhỏ của nó...
Diệp Du nhìn tiểu phượng hoàng lại lách tách rơi nước mắt, cậu không hiểu cho lắm, trầm mặc một lúc mới lên tiếng hỏi:
_" Mi sao lại khóc nữa thế? Ta lau mạnh quá làm đau mi sao? "
Tiểu phượng hoàng lắc lắc đầu nhỏ của mình, tiếng cười trẻ con trong trẻo khiến người vui thích:
_" Cha nhỏ, không có, con rất thích. Cha nhỏ, người gọi con là Bảo Bảo đi. "
Diệp Du nhìn tiểu phượng hoàng, ngón tay kiềm không được chọt chọt vào lông chim mềm mại rực rỡ màu sắc, nhẹ giọng đáp:
_" Được. "
Tiểu phượng hoàng vui đến mức mặt chim của mình cũng muốn đỏ lên. Nó đứng dậy, ngoan ngoãn leo lên bàn tay cha nhỏ, sau đó liền cọ cả người mình vào bàn tay ấy.
Cảm xúc mềm mại trên tay khiến Diệp Du chú ý đến, ánh mắt nhìn tiểu phượng hoàng không khỏi dịu đi. Đầu ngón tay miết nhè nhẹ lên lông vũ mềm mại rực rỡ ấy, không hiểu sao, cậu lại đem tiểu phượng hoàng lên đối diện với mình, cọ cọ má vào đám lông ấy.
Thật mềm, thật ấm!
Mặc dù Diệp Du đa nghi, nhưng ai tốt với cậu, cậu đều sẽ đối lại tốt gấp trăm lần. Diệp Du hơi híp mắt, trong lòng thầm suy nghĩ, cậu sao không biết con chim béo này tốt với cậu, chỉ là sống qua một đời như thế bệnh đa nghi cũng hình thành. Diệp Du không nói ra ngoài miệng, nhưng vẫn âm thầm chấp nhận con chim béo này.
Chíp!!! Cha... cha nhỏ thân thân với bổn bảo bảo!
Hạnh phúc chít mất!
Tiểu phượng hoàng vui đến mức muốn nhào lộn mấy vòng trên không trung, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn để cha nhỏ cọ cọ vào lông của mình. Bổn bảo bảo biết không ai có thể từ chối được lông vũ rực rỡ xinh đẹp này mà.
_" Cha nhỏ, người thăng cấp thành công rồi, không gọi cho ông bà báo một tiếng sao ạ? " - Tiểu phượng hoàng nhìn gương mặt kề sát của cha nhỏ, còn nhận thấy được lông mi cong cong như rẻ quạt và con ngươi bạc ẩn ở dưới, ngượng ngùng hỏi. Cha nhỏ thiệt đẹp, tim bổn bảo bảo đập nhanh quá rồi.
Diệp Du sực tỉnh, cũng không đem tiểu phượng hoàng quẳng xuống mà đặt lên đùi mình. Cậu nhìn quanh, rồi với lấy điện thoại lạ mắt ở trên bàn, bấm một dãy số quen thuộc. Đây có lẽ là điện thoại của Sở Mặc để lại, điện thoại của cậu hình như vẫn còn ở nhà.
Diệp Du hồi hộp chờ đầu dây bên kia bắt máy, môi mím lại. Mấy tháng nay ở cùng Sở Mặc, cha mẹ đều qua thăm cậu hàng tuần. Tuy nhiên, từ ngày Sở Mặc đi, cha mẹ cũng không ghé đến nữa. Có lẽ là do Sở Mặc dặn cậu cần không gian yên tĩnh để lên cấp nên đã dặn cha mẹ cậu đừng đến.
_" Tôi là Diệp Thần. Sở Mặc, có việc gì sao? "
Giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, Diệp Du thở nhẹ một tiếng. Cậu rất sợ khi gọi đến không ai bắt máy, hoặc có người bắt máy báo tin không vui cho cậu. Dù sao bây giờ cậu cũng cảm nhận được sự biến đổi ít nhiều của Trái Đất, không như lúc trước đến khi thành tang thi mới hiểu.
Diệp Du cười một tiếng, ngọt ngào đáp:
_" Cha, là con. "
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, sau đó người bên kia mới lên tiếng, giọng nói còn có chút run rẩy khó nhận thấy:
_" Bảo bối, con... nhớ ra rồi? "
Ánh mắt Diệp Du nhu hòa hơn, cậu mỉm cười, cậu dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của cha bây giờ.
_" Dạ. " - Diệp Du đảo mắt, chu môi, thông qua điện thoại thơm 'chóc' một cái.
Diệp Thần bên kia nghe thấy, tim liền mềm nhũn. Làm sao bây giờ, bỗng nhiên muốn đem con trai nhỏ giấu đi quá.
Bảo bối đáng yêu thế này, ông thiệt sợ sau này bảo bối bị mấy cô nàng khác dụ đi mất.
Diệp Thần ho khẽ một tiếng, che đi bối rối lẫn vui vẻ của mình. Diệp Du bên kia biết ông đang vui, cũng không vạch trần.
_" Cha ơi, mẹ đâu rồi? " - Giọng của Diệp Du không còn non nớt, cũng không bị bể giọng do tuổi dậy thì mà trong trẻo dễ nghe. Tuy nhiên, không vì thế mà khiến người ta mất hảo cảm, ngược lại càng khiến người thêm yêu thích, thanh âm của thiếu niên rất sáng, rất trong tựa như tiếng trúc làm tâm người tĩnh lặng, nhịn không được lại muốn nghe thêm.
Khi để ý kĩ, Diệp Thần vẫn chẳng ngờ giọng con trai nhỏ biến đổi lớn thế, nghe thích quá đi mất.
_" Mẹ con đang ở bệnh viện. Nghe bảo dạo gần đây có vài người mắc bệnh dại, nên công việc của mẹ con càng ngày càng nhiều. "
Bệnh dại? Diệp Du chau mày. Cậu nhớ đời trước mọi việc vẫn rất bình thường, chưa từng nghe việc người mắc bệnh dại tăng đột biến. Sao bây giờ lại...
_" Bệnh dại đó thế nào ạ? "
Diệp Thần cẩn thận suy nghĩ đến những lời nói của Doãn Vân, nhưng không tìm được chi tiết nào đáng giá. Ông thở dài một tiếng, đáp:
_" Mẹ con không nói rõ. Công việc nhiều nên mẹ con hay ngủ sớm lắm, trò chuyện với cha cũng ít. Hay con gọi qua cho mẹ đi? "
Ngón tay Diệp Du xoa xoa lông vũ mềm mềm từ tiểu phượng hoàng, nhỏ giọng trả lời:
_" Dạ thôi ạ. Mẹ bận, con không dám phiền. Cha ơi, cha dặn mẹ cẩn thận, đừng để mấy người mắc bệnh làm cho bị thương. Phòng trước cũng hơn ạ. "
Diệp Thần phì cười, đáp ứng:
_" Ừ ừ, cha biết rồi. Diệp Du, con muốn về không? Cha qua đón con. "
Diệp Du hơi đảo mắt, nhìn phòng khách tao nhã nhưng chẳng kém phần sang trọng, cậu ngoan ngoãn trả lời:
_" Dạ thôi ạ. Con có vài việc muốn xác minh lại. Cha, cha tin tưởng con, để con làm một mình nha. " - Cậu biết vụ việc hơn một năm trước vẫn là cái gai trong lòng cha mẹ, họ rất sợ cậu lại xảy ra chuyện một lần nữa. -" Cha yên tâm, con đã lên tang thi cao cấp, sẽ không có kẻ nào hại được con đâu."
Diệp Thần chau mày, trầm giọng nói:
_" Con