Diệp Du một tay vuốt ve mèo trắng, một tay nựng tiểu phượng hoàng, suy tư. May mắn là cậu đã dặn cha bảo mẹ cẩn thận. Cậu tin tưởng mẹ sẽ không đem mình đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Tầm mắt Diệp Du lơ đãng nhìn về phía phòng làm việc, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn mĩ phối hợp thêm hoa tai đỏ lúc ẩn lúc hiện của nam nhân khiến người nọ càng thêm mị hoặc cùng với nụ cười cưng chiều của hắn. Diệp Du vô thức liếm môi mình, nhớ lại vị máu của nam nhân đó.
Tên ngốc này...
Cậu không khỏi nhoẻn miệng cười. Không ngờ tản băng đó cũng có bộ mặt như vậy.
Chậc, ngượng ngùng xấu hổ cái gì chứ?
Diệp Du có thể đoán được khoảng năm phần rằng Sở Mặc đã cùng cậu thân thiết với người thích Mỹ Nhân là hai người hoàn toàn khác nhau. Chẳng qua cậu không rõ tên ngốc ấy đến từ đâu thôi. Biết được mạt thế để dự trữ vật tư, tức là cũng trọng sinh về à?
Nhưng nhìn không giống lắm.
Diệp Du híp mắt. Vì người nào từ mạt thế trở về chẳng muốn diệt trừ tang thi vương để loại bỏ hậu họa sau này chứ?
Vậy chỉ còn một phương án là hắn đến từ một chiều không gian khác mà thôi.
Còn việc hắn giúp đỡ cậu, có lẽ một phần cũng do Bảo Bảo.
Trong tâm trí Diệp Du bỗng nhiên lại vang lên giọng nói trầm thấp của nam nhân đấy.
"Diệp Du, tâm can của tôi, bảo bối của tôi. Tôi - Sở Mặc - nguyện làm người của em. Đem em bảo vệ, bồi em làm những chuyện em thích, dù nó trái với luân thường đạo lý đi chăng nữa."
Bảo vệ tôi sao? Diệp Du nhếch môi, con ngươi bạc lóe lên tia bí hiểm rồi biến mất. Bổn tang thi còn chưa chấp nhận tình cảm của chú, chú liền bảo bổn tang thi là 'của chú' sao? Hừ! Bổn tang thi còn chưa có mất giá như thế.
Theo như đời trước cậu nhớ, trong tuần này tại các nước đều cử hành mười mấy chiếc phi thuyền khổng lồ rời đi. Cậu không biết trong phi thuyền đó chở những ai, nhưng sau này qua một đoạn thời gian sống trong mạt thế cậu mới biết hầu hết lãnh đạo, con cháu của họ, những thiên tài về mọi lĩnh vực, những người có chỉ số thông minh cao ngất hoặc kẻ nhà giàu nứt đố đổ vách đều rời đi cả.
Có lẽ họ đoán trước được tận thế sẽ xảy, nhưng không đủ phi thuyền cho toàn bộ nhân loại trên Trái Đất nên mới im lặng mà rời đi như thế.
Đời này cậu sẽ yên ổn để họ thầm lặng rời đi sao?
Ha hả, tất nhiên là không rồi.
Diệp Du chọt chọt tiểu phượng hoàng đang nhắm mắt phơi bụng lông trên đùi mình, mỉm cười hỏi:
_" Bảo Bảo, có thuốc thay đổi dung mạo không? "
Tiểu phượng hoàng mở mắt, chíp một tiếng trả lời:
_" Cha nhỏ, cha cần thứ đó làm gì thế? " - Dung mạo cha nhỏ bây giờ rất đẹp rồi, cần gì thứ thuốc đó nữa. Vẻ đẹp tự nhiên luôn tốt nhất, cha nhỏ đừng thay đổi mà.
Như hiểu được suy nghĩ của tiểu phượng hoàng, cậu không khỏi phì cười, chọt cho nó ngã lăn một vòng, nhàn nhạt đáp:
_" Nghĩ đi đâu thế? Bảo Bảo rốt cuộc có thứ đó không ?"
Tiểu phượng hoàng lắc đầu:
_" Con không có, nhưng Minh Yên có ạ. "
Mèo trắng đang được vuốt ve thoải mái, không trả lời. Nó vung bàn chân bé đầy lông với đệm thịt hồng hồng của mình, một mặt nạ trong suốt liền hiện ra.
_" Dùng dược nhiều không tốt. Ngươi dùng cái này đi. "
Tiểu phượng hoàng ló đầu nhỏ ra nhìn mèo trắng, giọng nói trẻ con tràn đầy thắc mắc:
_" Minh Yên có thiệt nhiều thứ kì quái. Ngươi rốt cuộc là đào từ đâu ra thế?"
Mèo trắng không quan tâm đến con chim ngốc nào đó, hừ một tiếng. Nó tất nhiên sẽ không nói, mấy thứ này là do nó thấy hay nên tiện tay mượn của mấy tu sĩ ở tu chân giới.
Tiểu phượng hoàng cười vài tiếng, từ đùi Diệp Du nhào xuống bụng lông mềm mại của mèo trắng, thoải mái vặn vẹo người, tiếp tục trêu chọc Minh Yên của nó.
Diệp Du mặc kệ tiểu phượng hoàng và mèo trắng, đi đến trước gương, từ từ đem mặt nạ trong suốt mang lên mặt. Tấm mặt nạ vừa tiếp xúc với da liền ôm khít lấy, đem ngũ quan tinh xảo, đáng yêu của cậu che lấp, thay vào đó là một gương mặt cực kì bình thường không đáng chú ý.
Diệp Du đảo mắt, cầm điện thoại gửi cho Sở Mặc một tin nhắn rồi lấy vài tờ tiền lẻ của hắn để ở hộc bàn làm việc mang đi. Cậu khoác một áo khoác lớn hai mặt, đem tiểu phượng hoàng bỏ ở một bên túi ở mặt trong, nhìn đến mèo trắng, cậu lại có chút do dự.
Mèo trắng tao nhã đứng lên , ngẩng cao cái đầu tròn tròn của mình, nói:
_" Không cần lo lắng, cứ đem ta để chung với con chim ngốc đó. Đã lâu rồi không ra ngoài, ta cũng muốn đi xem thế giới của nhân loại hiện tại."
Ngạo kiều!
Diệp Du mắng khẽ một tiếng rồi đem mèo trắng vào túi áo khoác cùng với tiểu phượng hoàng. Cậu nhìn bản thân trong gương, xác định khác xa hoàn toàn so với hình dạng thật mới an tâm đi ra ngoài.
Cậu bước ra khỏi cổng lớn, đem cổng lớn khóa lại, sau đó cất bước đi. Diệp Du bình tĩnh đi trên vỉa hè, nhìn mọi người cười đùa mua bán nhộn nhịp, lại nhìn mấy đứa nhóc trong nhà nô đùa inh ỏi, kiềm không được đi chậm lại. Dù chán ghét con người tại mạt thế ích kỉ, ngu ngốc nhưng không thể không thừa nhận, khung cảnh yên bình này thật sự khiến cậu luyến tiếc. Nếu như mạt thế không xảy ra, có lẽ con người sẽ không trở mặt với nhau như vậy.
Đáng tiếc, mạt thế không nằm trong phạm vi điều khiển của con người, nhưng nó đến bởi tai họa ngầm từ cuộc sống của con người hằng ngày mà ra.
Đi đến một tiệm máy tính gần đó, Diệp Du trả tiền thuê một máy tính rồi đi đến máy ở phía cuối cùng trong góc. Cậu nhanh chóng bỏ tạo một tài khoản mạng, kết bạn lung tung thật nhiều người. Chờ khoảng chừng mười lăm phút, tài khoản của cậu đã có gần một ngàn người bạn. Diệp Du đăng một tin cập nhật trạng thái của mình lên:
[ Ta là tiên tri:
Tận thế liệu có phải sắp đến rồi hay không? Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng. Mấy ngày nay thời tiết rất thất thường, mọi người có để ý không? Nếu thời tiết thất thường không thì tôi cũng chẳng sợ, nhưng chẳng hiểu sao lại bùng phát dịch bệnh dại. Lúc chiều mọi người có ai coi chương trình thời sự '60 giây' liền sẽ biết. Những bệnh nhân đó như phát điên vậy, gặp người cứ nhào vào cắn không phân biệt ai cả.
Tôi thấy căn bản không phải bệnh dại, tôi có người làm trong viện nghiên cứu y dược và bệnh viện, họ bảo những bệnh nhân này không giống với những người mắc bệnh dại trước đó họ từng điều trị. Họ nói dấu hiệu và triệu chứng của bệnh dại ban đầu sẽ sốt và đau đầu, sau khi bệnh dại tiến triển sẽ gây ảnh hưởng đến não khiến người bệnh mất ngủ, lo lắng, kích động, hoang tưởng thậm chí nếu không điều trị kịp thời sẽ tử vong trong khoảng mười ngày. Mọi người xem, những bệnh nhân trên ti vi có ai giống với biểu hiện đó đâu. Tôi cảm thấy họ giống mấy xác sống trong phim '28 Days Later' tôi từng xem vậy.
Khoan hãy mắng tôi nói nhảm, tôi vừa nhận được tin tuyệt mật rằng vài ngày nữa ở các quốc gia sẽ có hàng loạt tàu phi hành khổng lồ siêu siêu to mang theo rất nhiều người rời Trái Đất. Vì sao đang yên ổn họ lại muốn rời đi? Tuy nhiên, rời đi tại sao họ lại không để chúng ta theo? Ích kỉ thật! Họ muốn chúng ta sống chung với xác sống trên hành tinh đang đi trên con đường tận diệt này à? Tôi