Xe đi được một đoạn, Diệp Du mới chợt nhớ ra một việc, cậu liền quay sang nói với người bên cạnh:
_" Chú, dao găm của chú quên đòi lại mất rồi. "
Sở Mặc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng Diệp Du liền mở mắt ra. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đáng yêu của bảo bối, nhịn không được nhéo nhẹ má cậu, không quan tâm nói:
_" Không sao. Đồ vật bị bẩn, tôi không muốn lấy về. "
Nhìn biểu tình thở phào nhẹ nhõm của Diệp Du, đáy mắt Sở Mặc xẹt qua một tia sáng, hắn liền nở nụ cười không đứng đắn, nói tiếp:
_" Tuy nhiên, giá trị của nó cũng không nhỏ. Cục cưng à, em có phải nên bồi thường cho tôi một chút hay không?"
_" Bồi thường?"
_" Phải. " – Sở Mặc đáp, ánh mắt không tự chủ được dừng trên đôi môi nhạt màu của Diệp Du, đôi đồng tử đen trầm xuống. – " Bảo bối, em chủ động hôn tôi một cái, tôi liền bỏ qua. Nói xem, rất lời cho em phải không? "
Diệp Du trợn mắt nhìn Sở Mặc, không chút lưu tình đẩy hắn ra xa, nhịn không được mắng:
_" Biến thái! "
Sở Mặc không để tâm, con ngươi đen lộ ra tia vui vẻ.
_" Không sao. Đến đây, bảo bối. Em mau thơm thơm tôi nha. "
Nhị Vũ ngồi đằng trước lái xe, sắc mặt vặn vẹo, cố gắng đem hai tai mình đóng lại để không nghe thấy những lời vô sỉ của lão đại.
Vì sao hắn phải lái xe cho lão đại chứ? Hắn muốn đổi xe!!!
Lão đại à, anh kiềm chế một chút đi!
Chị dâu của bọn em còn nhỏ, còn rất rất nhỏ, chưa có trưởng thành đó Ọ A Ọ
Anh sẽ dọa sợ người ta mất.
Lúc gần tới chỗ dừng xe của Diệp Thần, Diệp Du liền bảo Sở Mặc cho dừng xe lại. Cậu muốn xuống xe, muốn cùng cha đi về, không cần ngồi cạnh tên mặt dày này đâu.
Sở Mặc đương nhiên không đồng ý. Vất vả lắm hắn mới gặp lại bảo bối của hắn, còn chưa thân thân đủ, vì sao phải thả cho bảo bối đi cơ chứ?
Hai người không ai chịu nhường ai, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí trong xe cũng càng ngày càng đông cứng, khiến Nhị Vũ ngồi trước lái xe cũng rất khổ tâm. Hắn nhịn không được vỗ vỗ ngực, bình ổn trái tim mong manh dễ vỡ của mình. Nhị Vũ chỉ là một hạt bụi trong không khí,chị dâu với lão đại không cần để ý đến đâu, ha ha...
Sở Mặc nhìn thiếu niên, trầm giọng nói:
_" Em còn chưa thực hiện lời nói khi nãy, tôi không để em đi. "
Diệp Du chau mày, tức đến bật cười.
_" Chẳng phải đều đi về nhà chú hết sao? Tôi đâu có trốn mà chú sợ tôi nuốt lời cơ chứ."
Sở Mặc mím môi, sắc mặt nghiêm túc, vô cùng thâm tình đáp:
_" Một khắc cũng không muốn xa em. "
Khóe môi Diệp Du kiềm không được giật giật, tao nhã nâng tay lên, bẹp bẹp hai cái vào mặt tên nào đó. Chú mau ngậm miệng lại, đừng có nói nữa mà.
Rốt cuộc Diệp Du vẫn chịu không nổi, im lặng ngồi trên xe Sở Mặc, còn cha bên kia thì được Sở Mặc cho người đến nói, rồi cùng nhau trở về nhà. Lúc trước cậu chê hắn như tản băng, yêu thích trêu chọc hắn, bây giờ thì hay rồi, chẳng những nhiệt tình như lửa mà cấp độ vô sỉ còn tăng thêm một bậc.
Chạy thêm một đoạn dài về đến căn biệt thự riêng của Sở Mặc, xe bắt đầu thả chậm bánh, từ từ dừng lại. Diệp Du chịu không nổi nữa mà gấp gáp mở cửa, nhào xuống khỏi xe. Bên người có một sắc lang nhìn chằm chằm, cậu cảm thấy không an toàn. Rõ ràng hắn là đồ ăn, nhưng hiện tại, bổn tang thi có cảm giác mình mới là con mồi của hắn. Bổn tang thi chả thích điều này.
Sở Mặc cũng không ngăn cản Diệp Du, hắn không muốn quá quản chế cậu. Dù sao cũng phải để cho bảo bối nhà hắn có tự do, ai mà thích bị giam cầm đâu. Sở Mặc qua chào hỏi Diệp Thần cùng Doãn Vân xong, sau đó mang theo đồng đội của mình vào văn phòng làm việc. Hắn muốn cùng bọn họ thương lượng một chút, việc cứu giúp con người ở mạt thế là chuyện quan trọng, không phải thích là tùy tiện cứu vớt được. Hiện tại mạt thế chỉ mới trải qua chưa đến một tuần, vẫn còn một số người thản nhiên. Đến vài ngày nữa, sự tàn khốc mới chính thức bắt đầu.
Ngũ Kỳ nghe Sở Mặc nói lên kế hoạch của mình, không khỏi cau mày, thắc mắc:
_" Lão đại, anh định đem tất cả mọi người thu hết? Chúng ta làm sao nuôi nổi bọn họ."
Sở Mặc một tay chống cằm, một tay đặt trên bàn, từng ngón tay gõ gõ theo nhịp.
_" Không thu hết. Chỉ thu kẻ có ích vào căn cứ, những người còn lại tùy bọn họ, muốn ở ngoài hay tìm nơi khác thì mặc kệ họ. Những người thu vào căn cứ, phải góp sức xây dựng, không lười biếng, phân chia lương thực theo lợi ích bọn họ tạo ra cho chúng ta. Việc này tôi giao cho Ngũ Kỳ. Bất quá, chuyện này chưa vội. "
Sở Mặc còn chưa nói tiếp, những người còn lại nếu đóng cọc ngoài căn cứ cũng rất tốt. Có thi triều thì bọn họ cũng sẽ là lớp tường đầu tiên ngăn cản giúp bọn hắn, tránh trường hợp thi triều bất ngờ không kịp trở tay. Sở Mặc híp mắt, chậc, hắn càng lúc càng xấu xa rồi.
Nhưng mà, thi triều chưa chắc đã đến căn cứ của hắn.
Nhất Hàn gật đầu, nói tiếp:
_" Chuyện hiện tại là chúng ta cần tìm nơi an toàn, lập một căn cứ, phải không lão đại? "
Tam Phong không cho là đúng, phản bác:
_" Hiện tại là mạt thế, khắp nơi đều có tang thi, chúng ta muốn tìm nơi an toàn như mò kim đáy bể. Chẳng bằng tự chọn một nơi ưng ý, càn quét sạch tang thi ở đấy, xây dựng căn cứ còn hợp lí hơn. "
Nhị Vũ bá vai Tam Phong, tiếp lời:
_" Bắt đầu xây một căn cứ có chút khó khăn, lại tốn rất nhiều thời gian. Chẳng bằng chọn một nhà máy, hoặc một công ty xí nghiệp đủ to lớn, có tường thành rắn chắc bao bọc thì khả thi hơn. Chuyện này có thể giao cho em, em biết một vài nơi như vậy. "
Nói rồi, Nhị Vũ đưa ra một tấm bản đồ, khoanh vùng vị trí các nhà máy, công ty xí nghiệp ở địa thế thuận lợi nhất, ổn thỏa nhất, đặt lên bàn Sở Mặc. Sở Mặc nghiêm túc nhìn tấm bản đồ, phân tích lợi, hại trong đó.
_" Nhị Vũ, Tam Phong phụ trách tìm kiếm và sắp xếp mọi thứ trong căn cứ mới, được chứ? "
Nhị Vũ nhe răng cười, tự tin vỗ ngực, đảm bảo đem mọi chuyện làm tốt tốt nhất. Tam Phong nhìn vẻ mặt của Nhị Vũ, không do dự gật đầu ưng thuận.
Những người còn lại không được giao việc, có chút nóng nảy trong lòng. Họ không được lão đại tin tưởng