Quả nhiên như Sở Mặc đoán, mấy ngày sau, xe quân đội từ mấy căn cứ gần đó đều đi càn quét tang thi ở khắp nẻo đường, tính toán đem xác của chúng hỏa thiêu. Hắn cùng đồng đội cũng bị triệu tập đến để tham gia vào.
Nhưng mà...
Hắn không tham gia đâu. Hắn bận bồi tang thi vương nhà hắn đi chơi rồi. ╮(╯▽╰)╭
Phía trên hiện tại chỉ còn một vài kẻ mang giấc mộng hão huyền rằng mạt thế chính là thời cơ họ có thể thống trị đất nước, hoặc thống trị cả thế giới này. May mắn hắn đã cùng ông nội Sở phân tích tình huống, đồng thời bảo ông đừng gia nhập cùng bọn họ, cứ yên lặng ở trung tâm căn cứ S mà sống là được.
Bất quá, lúc Sở Mặc mang theo Diệp Du ra ngoài thu gom vật tư tiếp thì vừa vặn chạm mặt một nhóm người của quân đội, mà những người này không nằm trong doanh trại của hắn. Bọn họ nhìn thấy hắn thì chặn hắn lại, ngỏ ý muốn bảo hắn mau chóng về căn cứ S này nọ, còn khéo léo hỏi hắn có bao nhiêu vật tư mau đóng góp vì tương lai của nhân loại.
Sở Mặc ngoài mặt bình tĩnh, bên trong sớm đã đem mười tám đời tổ tiên của đám cấp trên lôi ra mắng.
Vì tương lai nhân loại, đóng góp vật tư?
Hành động mới cao cả làm sao. Đáng tiếc, Sở Mặc không phải bạch liên hoa, không yêu thích công việc rảnh rỗi ấy.
Dù có làm, cũng không để đám cấp trên đó hưởng lợi. Toàn một lũ muốn lợi dụng tăng danh tiếng cho mình.
Nực cười!
Còn tưởng hắn không rõ tâm tư của những người đó hay sao? Bọn họ có thể lừa những kẻ ngây ngô, nhưng một người từng làm phó giám đốc trong công ty lớn mười mấy năm, chạm mặt qua biết bao kẻ giả dối, lại thêm mấy năm tự rèn luyện trong quân đội, hắn đã sớm thấu triệt bộ mặt thật của bọn họ.
Sở Mặc nhìn người trước mặt, bình tĩnh nói ra lời từ chối, đem mình che đi thân thể của thiếu niên đằng sau. Người nọ thấy không lây chuyển được Sở Mặc, cũng đành bỏ qua. Tuy nhiên, khi gã nhìn thấy bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay Sở Mặc, móng tay mang màu tím bầm thì không khỏi nghi hoặc.
_" Sở Mặc, anh đang che ai thế? Anh tránh sang một bên, tôi muốn nhìn kĩ người này. "
Sắc mặt Sở Mặc thoáng chốc trầm xuống, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sát khí, hắn cười lạnh:
_" Có liên quan đến các cậu sao? "
Người nọ không đem biểu tình khó xem của Sở Mặc đặt vào mắt, dù sao bọn họ có chỉ định của cấp trên, còn phải sợ một thiếu tướng à? Gã kêu người đem một tấm ảnh ra, gã cầm lấy tấm ảnh đấy, tiến đến vài bước nhìn kĩ người đằng sau Sở Mặc.
Tầm mắt Sở Mặc vừa vặn nhìn được người trong ảnh, đáy mắt lóe lên tia âm trầm. Diệp Du đang nắm tay hắn cũng không sợ hãi, ngẩng đầu lên đối diện người đàn ông nọ, khóe môi cong lên.
Ánh mắt gã đảo qua đảo lại trên gương mặt thiếu niên, sau đó lại trắng trợn đánh giá vòng eo nhỏ gầy của cậu, đáy mắt lộ vẻ dâm tà, kinh tởm đến mức khiến cậu nhịn không được muốn móc mắt gã ra, uy tang thi ăn.
Thiếu niên này cùng người trong ảnh có chút giống nhau, chẳng qua đôi mắt lại khác màu, cùng thần thái hoàn toàn không giống. Người trong ảnh có vẻ dương quang, sáng lạn, đáng yêu hơn, còn thiếu niên này nhìn sao cũng quá mức âm trầm, da tái nhợt như người bệnh vậy. Nhưng mà như vậy thì sao, cứ mang về đi rồi tính. – Gã thầm suy nghĩ.
Nếu không phải người mà cấp trên cần tìm thì gã sẽ xin cấp trên ban thiếu niên này cho gã vậy. Trời mới biết gã ao ước được nuôi dưỡng một 'thú cưng' như thế nào, vừa vặn thiếu niên này lại hợp khẩu vị của gã nữa. Nhìn xem, nhỏ bé như thế, xinh xắn như thế, khiến gã muốn phá hủy, muốn chèn ép đến thiếu niên ấy phải khóc lóc cầu xin gã.
Bây giờ không còn là thời đại con người bị trói buộc bởi luật pháp, gã có thể thoải mái thực hiện hành vi của mình rồi. Quanh năm suốt tháng phải làm một tên lính quèn, giả nhân giả nghĩa sớm làm gã phát chán.
_" Giống đến tám mươi phần trăm. Mấy cậu, đem người này bắt lại. "
Sở Mặc nhanh chóng bế Diệp Du lên, lùi xa vài bước, tức đến bật cười:
_" Khi không muốn bắt người của tôi, các cậu đã xem tôi đồng ý hay chưa? "
Gã đàn ông kia cười lớn vài tiếng, ánh mắt khinh miệt:
_" So với chỉ định của cấp trên, mày chỉ là một con kiến nhỏ. Nãy giờ tao chịu trò chuyện với mày là đã khách khí lắm rồi. Anh em, lên. Đem nó bắt về cho tao. "
Một nhóm mười mấy người nhanh chóng đem Sở Mặc lẫn Diệp Du vây vào giữa. Gã đàn ông nọ nhạo báng:
_" Biết điều thì để thằng nhóc đó xuống rồi cút. Tao sẽ tha cho mày một mạng. "
Diệp Du một tay đặt trên vai Sở Mặc, một tay mân mê môi, con ngươi bạc sáng như sao lộ ý cười nhìn Sở Mặc, vui vẻ nói:
_"Chẳng qua chỉ là một tên hề đến mua vui. Chú đừng sợ, đừng sợ, hì hì. "
Sở Mặc vuốt tóc Diệp Du, dịu giọng đáp:
_" Ừm."
Gã đàn ông nọ nghe thấy thế, máu nóng dồn thẳng lên não, chuẩn bị gào lên tiếp thì làn khói đen mỏng manh vờn quanh tay của thiếu niên kia bỗng trở nên dày đặc, xông thẳng vào hai mắt gã. Gã ta rú lên một tiếng đau đớn, ôm mặt ngã vật xuống đất. Từ khẽ tay của gã bốc lên khói đen, phát ra tiếng 'xì xèo xì xèo' như vật bị cháy khét. Mấy tay sai của gã há hốc mồm đứng đó nhìn, toàn thân rợn da gà. Đến khi chúng thấy gã vô lực buông tay khỏi mặt thì nơi vốn chứa con ngươi hiện tại trống rỗng, đen ngòm sâu hút như hố đen vũ trụ kết hợp với vẻ mặt vặn vẹo của gã càng thêm đáng sợ.
Gã gào lên:
_" Giết thằng chó, giết thằng chó đó cho tao!!!"
Đám tay sai hết nhìn gã, lại nhìn hai người đang được vây ở giữa có chút do dự. Sự việc khi nãy quá mức kì dị, chúng không dám ra tay khi chưa xác định được.
Không thấy ai trả lời mình, gã như phát điên. Gã sờ khẩu súng bên hông, rút ra, tay run rẩy nổ súng