Nhị Vũ miệng gặm kẹo mút, tướng ngồi như mấy bà bán cá ngoài chợ, mặt mày nhăn nhó nhìn bài trên tay mình. Đối diện với hắn là ba đồng đội ở doanh trại của lão đại, thất lạc nhau từ lúc mạt thế. Bốn người nhìn nhau như kẻ địch, ánh mắt xẹt điện. Nhị Vũ nhếch môi, từ từ đặt xuống ba lá bài, cười đến thiếu đánh:
_"Hai mươi nút. Ông đây thắng chắc rồi."
Thập Ất nhướng mày, cười đến vô cùng sung sướng, hét lên:
_"Hai mốt. Ngao, bố thắng rồi!!!"
Nhị Vũ không tin được, trợn tròn mắt, tựa như muốn đục một lỗ to trên gương mặt của Thập Ất. Thập Ất vui vẻ gom bốn ly mỳ về phía mình. Nhị Vũ mệt mỏi nâng tay đập lên trán mấy cái, nằm dài lên ghế. Nhân sinh tươi đẹp của hắn tan tành rồi...
Không thắng nổi một ván!
Đệch, ông ghim mày!
Nhị Vũ trợn mắt, tặng cho Thập Ất hai ngón giữa.
Ngay lúc này, từ xa truyền đến tiếng xe, sắc mặt Nhị Vũ nghiêm túc trở lại. Hắn ra hiểu cho ba người đồng đội triệu tập những người sống sót, vào đội hình nghiêm chỉnh. Nếu là người quen thì không sao, gặp kẻ cướp thì, ha hả, chém chết không tha!
Chiếc Lamborghini tiến lại gần, sau đó dừng hẳn. Nhị vũ nín thở nhìn cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện, một tay ôm thiếu niên, bước chân vững chãi đi về phía này mới nhẹ nhàng thở phào ra. Hắn quay đầu lại nói với mọi người rằng đó là lão đại, không cần sợ. Lúc này mọi người mới tản ra, ai làm việc nấy.
Sở Mặc đi đến trước Nhị Vũ, nhìn tiểu đội nhỏ gần mười người của hắn thì nhướng mày.
_"Ít hơn là cuối chúng ta gặp nhau."
Nhị Vũ thẳng thắng gật đầu, cười nói:
_"Những kẻ lười biếng chúng ta đều không cần."
Sở Mặc gật đầu, không đáp. Đạo lý có làm mới có ăn không phải bây giờ mới đúng. Không làm muốn hưởng lợi, vậy thì xuống đi chết đi!
Trong số mười người ở đây, không bao gồm Nhị Vũ và ba đồng đội nọ, đều nhìn Sở Mặc với ánh mắt tò mò. Bọn họ gặp người này chỉ mới mấy lần, chưa biết thực lực của người nọ, cho nên phần nhiều trong mắt đều không có sự sợ hãi lẫn kính trọng. Một trong số những người sống sót được đến tận bây giờ đều có cảm giác ưu việt. Người khác chỉ tồn tại được vài ba ngày, còn họ đến những một năm, quá tài giỏi rồi còn gì.
Một năm, chưa đủ để con người ý thức được mạt thế tàn khốc thế nào.
Một năm, lương thực vẫn còn nhiều.
Sở Mặc xoa cằm, híp mắt nhìn mười người nọ. Diệp Du an tĩnh tựa đầu trên vai Sở Mặc để hấp thu năng lượng trong cơ thể, đột ngột mở mắt. Trước mắt mọi người, Diệp Du trực tiếp bẹp một cái lên má Sở Mặc, lười biếng nói:
_"Chú ơi, đi kiếm vật tư."
Ánh mắt Sở Mặc ôn hòa hơn hẳn, hôn một cái lên trán Diệp Du, thấp giọng ừ một tiếng. Hắn không ngại khoe khoang tình cảm của mình và cục cưng trước mặt đồng đội đâu. Hắn còn muốn khoe với tất cả mọi người trên thế giới này nữa kìa. Tiếc là cục cưng chưa cho come out với ba mẹ em ấy, nếu không hắn cũng cần gì phải kiềm chế khi ở nhà chứ.
Sắc mặt mọi người lặp tức vặn vẹo, nhưng tiếp theo liền bình tĩnh trở lại. Mạt thế cũng đã xảy ra, chuyện lạ hơn nữa bọn họ cũng không sợ, nói chi việc lão đại nuôi dưỡng tình nhân nhỏ bé.
Mạt danh kỳ diệu, Diệp Du, bị nhận định thành tình nhân nhỏ bé được bao dưỡng.
Dù có biết, Diệp Du cũng chỉ cười khẩy cho qua. Giải thích dài dòng chi cho mệt, họ nếu ngứa mắt cậu, cứ việc đến đây tỉ thí, bổn tang thi chẳng ngán ai cả.
--- --- ---
Diệp Du ngồi trên nốc xe, đong đưa hai chân, nhàm chán đem hai tay của mình vùi vào trong bộ lông mềm mại của mèo trắng, trên vai lại để một con chim béo ú nằm ngửa bụng lên trời. Tiểu phượng hoàng dùng hai cánh nhỏ vỗ vỗ bụng mình, nhằm chán nhìn mặt trời chói chang ngự trên cao, sau liền nghiêng đầu, dòm mèo trắng ở dưới. Nó chớp chớp hai mắt chỉ bằng hạt đậu của mình, âm thầm cười hì hì hai tiếng, lấy đà rồi nhảy xuống người mèo trắng. Mèo trắng bị hù không nhẹ, lông trên người dựng hết cả lên, quay đầu nhìn thủ phạm đang có ý đồ vùi hết thân thể tròn vo vào người người, nhe răng cảnh báo.
Con chim chết tiệt này, càng lúc càng không biết lớn bé.
Mèo trắng đứng lên, hoàn toàn không để tâm tiểu phượng hoàng vì động tác của mình mà lăn tròn vài vòng rơi xuống. Mèo trắng cao lãnh dùng con ngươi lục bảo nhìn chằm chằm tiểu phượng hoàng, tao nhã nâng chân, trảo!
Quả nhiên không nên cưng chiều nó mãi.
Phải dạy dỗ tốt lại mới được!
Diệp Du hoàn toàn không để ý đến