Sở Mặc ôm Diệp Du, chờ tổ đội nhỏ của mình thu thập tinh hạch, lại nhìn về phía nhóm bốn người kia đang cùng Nhị Vũ trò chuyện. Hắn hơi chau mày, sau đó lập tức trở về như thường. Một lúc lâu sau, một người đàn ông gần ba mươi mới tiền lại gần hắn, thái độ đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh:
_"Sở lão đại, yêu cầu của anh, chúng tôi đồng ý. Nhưng Tiểu Mộng từ nhỏ sức khỏe không tốt, tham gia đánh tang thi sẽ gây vướng bận cho mọi người. Không biết em tôi có thể vào nhóm hậu cần được không?"
Nói đến hợp tình hợp lí, thế nhưng lại âm thầm nhắc nhở cô gái nọ là em gái anh ta, anh ta không thể từ bỏ. Anh ta ở đâu, em gái ở đó, tình anh em như vậy cũng bình thường. Nếu như là tổ đội khác, chắc chắn sẽ nhanh chóng đồng ý, dù sao cũng chỉ thêm một cô gái, tốn không bao nhiêu đồ ăn cả. Tuy nhiên, người anh ta gặp lại là tổ đội của Sở Mặc. Điều kiện tiên quyết khi gia nhập chính là bạn phải thể hiện được bạn có ích, không làm vướng bận bất kì ai, không kéo chân sau tổ đội. Còn về việc cho gia nhập hậu cần...
Sở Mặc chau mày. Tổ đội hiện tại của hắn toàn là nam, ăn uống tùy ý. Họ đa số là quân nhân, ăn uống không coi trọng, nên cũng không cần tổ đội hậu cần lo việc này. Hàng hóa đánh chiếm được, cũng là Nhị Vũ cho người quản lí, ghi chép, sắp xếp đến vô cùng ổn thỏa. Việc cho một cô gái vào tổ đội không là vấn đề. Thế nhưng cô ta phải có một chút thực lực chiến đấu. Đằng này... Sở Mặc lạnh lùng nhìn về cô gái đứng cách đó không xa, được đồng đội của mình che chở, nhìn thế nào cũng như một cô công chúa nhỏ.
Mạt thế một năm, còn giữ được dáng vẻ này, bản lĩnh của anh cô ta không tệ, đồng đội cũng rất ổn. Nhưng nếu đưa cô ta vào tổ đội, đồng nghĩa với việc nguy cơ tăng thêm một bậc.
Lúc Sở Mặc trầm ngâm suy nghĩ, cũng là lúc người đàn ông kia đánh giá hắn cùng với thiếu niên hắn đang ôm, đáy mắt hơi lóe lên rồi vụt tắt.
Dường như thiếu niên này rất quan trọng với Sở Mặc.
Tồn tại một điểm yếu chí mạng như thế, trong thời đại cá lớn nuốt cá bé này, hắn không sợ bị cắn một miếng sao? Hay là, hắn tự tin rằng mình có thể giải quyết được tất cả mọi người?
_"Sở lão đại, trông đội anh chắc hẳn cũng có người không có thực lực. Em gái tôi dù sức khỏe không tốt nhưng vẫn thừa sức bảo vệ. Anh có thể yên tâm."
Một lời này ám chỉ ai, đương nhiên mọi người ở đây đều hiểu rõ. Đồng đội được thu nhận trong suốt đoạn đường này của Sở Mặc hiển nhiên không rõ thực lực của Diệp Du, đều có cùng suy nghĩ với người đàn ông kia. Thế nhưng những người cũ hoàn toàn bị lời nói của hắn chọc cho ngẩn người.
Chị dâu cần người bảo vệ? Chị dâu cần sao? Câu trả lời đương nhiên là đếch rồi! Mẹ nó, chị dâu mà điên lên lão đại cũng phải quỳ xuống, đừng nói chi bọn này. Anh trai à, mắt của anh có vấn đề rồi, thỉnh đi khám gấp!
Diệp - đại - boss - Du hoàn toàn bị người khác xem nhẹ: ...
Chẳng những không khó chịu, ngược lại còn như một người yêu nhỏ, nhu thuận ôm Sở Mặc, ngượng ngùng nhìn người đàn ông nọ. Xem ánh mắt của anh ta kìa, nhìn cậu như thể cậu là người rất yếu không bằng. Khóe môi Diệp Du hơi cong lên, vô cùng thích thú. Nếu đã vậy thì cứ giả vờ thôi, cậu còn chưa từng thử làm một đóa trà xanh được người bao nuôi đâu, hì hì.
Diệp Du là bé ngoan mười tuổi. Tiểu trà xanh - được - bao - nuôi - vô