Một lúc sau, Lạc Dao đã đứng trước Tề phủ, nàng bước đến gần hai tên thị vệ gác cửa, miệng mỉm cười thân thiện.
- Ta nghe nói Hạ Vân quận chúa không khỏe, nên hôm nay cố ý đến thăm.
Không biết ta có được vào hay không?
Hai tên lính gác bị vẻ đẹp kiêu sa, cùng giọng nói nhẹ nhàng của nàng làm cho mê mẫn.
Một tên nhanh miệng nói.
- Được, đương nhiên là được.
Cho hỏi vị đây là tiểu thư khuê cát của phủ nào.
Lạc Dao chỉ đáp lại bằng nụ cười e thẹn, Song Văn mới tiến lên nói dõng dạc cho bọn họ biết.
- Vị đây chính là vương phi của Thương thân vương, nữ chủ nhân của Thương vương phủ.
Nhắc đến đây, cả hai người bọn họ đều tái mặt, mồ hôi trên trán cũng đổ ra từng giọt, giọng bọn họ run lên nói.
- Thì...thì ra là Thương vương phi, thuộc hạ...!hạ có mắt như mù không nhận ra ngài, có...!có mạo phạm thì mong ngài đại lượng thứ lỗi cho.
Trong lúc bọn họ đang ấp a ấp úng nói từng chữ thì Lạc Dao đã tiến vào.
Lúc này bọn họ mới bỏ mũ xuống lau mồ hôi thì thầm to nhỏ.
- Thương thân vương cũng đang ở đây, bây giờ vương phi của ngài ấy cũng tới liệu...!có phải tới để đánh ghen không, chúng ta cho cô ta vào thì có bị quận chúa trách phạt không nhỉ?
- Ngươi câm cái mõm thối của ngươi lại đi, phạt gì mà phạt chứ, cũng không ai nói với chúng ta là không được cho cô ta vào.
Nhìn vương phi này có vẻ dịu dàng đôn hậu, thật không có chỗ nào giống tàn độc như lời đồn.
- Ngươi đừng có bị sắc đẹp của cô ta đánh lừa, đừng quên ba người nô tỳ thân cận của Hạ Vân quận chúa đã bị cô ta đánh thừa sống thiếu chết rồi vứt về phủ như thế nào? Hạ Vân quận chúa còn không làm được gì cô ta.
- Biết làm sao được, ai bảo người ta là vương phi của đệ nhất vương gia Hoàng triều chứ, Hạ Vân quận chúa còn không rõ là danh phận gì.
- Suỵt! ngươi bé bé cái mồm thôi, đã nói đúng lại còn nói to.
Về phía Lạc Dao lúc này đã gần đến phòng của Hạ Vân, nhìn từ xa đã thấy