Lạc Dao lại nói tiếp.
- Muội sợ nếu muội trực tiếp vào cung Ẩn Thương biết được sẽ ngăn cản muội gặp thái hậu, cho nên muội mới nhờ huynh bí mật đưa muội vào cung.
- Ta không thể ngờ được, muội gả vào Thương vương phủ lại chịu nhiều ấm ức như vậy, nếu ta gặp hắn nhất định ta sẽ đánh cho hắn một trận mặt kệ hắn có là hoàng thân quốc thích gì đi chăng nữa.
Ánh mắt của Đông Thất rất kiên định , không giống như đang nói đùa, Lạc Dao nhanh chóng dập tắt ngay ý định đó của hắn.
- Đông Thất, hứa với muội, dù có xảy ra chuyện gì huynh cũng tuyệt đối đừng ra mặt cũng đừng nói hai ta có quen biết nhau, huynh chỉ cần giúp muội vào cung, được chứ?
Lạc Dao đứng trước mặt Đông Thất nghiêm túc nói, khuôn mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
- Có phải muội tính làm chuyện gì nguy hiểm, sợ liên lụy ta?
- Không...!không có.
- Đừng lừa ta...!ta còn không rõ tính của muội sao, nếu muội không nói thì ta không giúp nữa.
- Muội quỳ xuống cầu xin huynh, hứa với muội đi được không?
Lạc Dao quỳ xuống gần như sắp khóc, Đông Thất thấy Lạc Dao trong bộ dạng đó thì liền mềm lòng.
- Được, được, ta hứa với muội.
Nhưng muội cũng phải hứa với ta tuyệt đối không có làm ra chuyện gì nguy hại tới bản thân, biết chưa?
- Muội hứa, cảm ơn huynh.
"Và cũng xin lỗi huynh, có lẽ...!muội mãi mãi cũng chỉ là một kẻ thất hứa với huynh rồi."
Đông Thất đỡ Lạc Dao đứng dậy, cô sực nhớ ra một chuyện nữa.
- Đúng rồi, Đông Thất, muội còn một muội muội, muội ấy vì cứu muội mà đang bị giam ở Thương vương phủ, huynh có cách nào cứu muội ấy ra không.
- Nếu là người đã cứu muội thì ta sẽ cố hết sức cứu.
- Cảm ơn huynh, muội lại nợ huynh rồi.
- Nha đầu ngốc, giữ hai chúng ta mà còn cần đến chữ nợ sao?!
" Dù muội đã không thể là của ta nữa nhưng ta vẫn mãi yêu thương muội, nếu người bên cạnh không biết trân trọng muội, thì có dùng cách gì đi chăng nữa ta cũng phải cướp muội về, nhìn muội chịu khổ ta không chịu được."
Hơn hai canh giờ sau tại Thương vương phủ, người nô tỳ