Nữ vương rời đi, buổi cung yến đang diễn ra tự nhiên lại mất vui, nhạc điệu kèn sáo lại được thay bằng những âm thanh bàn tán xôn xao của đám hèn nhát.
Lạc Dao vô tình thấy Hạ Hành đang che miệng cười, dù chỉ trong chớp nhoáng nhưng nàng chắc mình đã không nhìn nhầm.
- Lạc Lạc, chúng ta cũng đi thôi, xem náo nhiệt đủ rồi!
Huyễn Siêu đột nhiên ngồi dậy, sau khi cáo từ Hoàng thượng thì kéo Lạc Dao đi mất.
Đi được giữ đường, thì Lạc Dao lại kiếm cớ dừng lại.
- Vương...!vương tử, bụng....!nô tỳ tự nhiên đau quá!
- Sao lại đau bụng, từ nãy tới giờ nàng đã ăn gì đâu?
- Vương tử...!không nhớ sao, hôm qua...!ta đã nói với vương tử rồi.
Lạc Dao gợi ý lại, hắn mới lục lại suy nghĩ.
- À...!ta nhớ rồi, nếu đau như vậy ta sẽ gọi ngự y cho nàng.
- Không, không, không, cái này...!mà gọi ngự y thì có hơi...!nô tỳ chỉ cần nằm nghỉ ngơi là sẽ tự hết, nên nô tỳ muốn xin phép...
Lạc Dao hai má đột nhiên ửng hồng, cả nói chuyện cũng lúng túng.
- Được rồi, nàng mau nhanh đi nghĩ đi, ta...!về trước đây.
Huyễn Siêu lại bổng nhiên đỏ mặt, quay người bước đi nhanh chóng.
Vừa rồi thấy bộ dạng lúng túng đáng yêu của nàng hắn lại bị hưng phấn.
"Chết tiệt, mấy cái ngày quỷ quái này sao lâu quá vậy."
- Người đâu, mau chuẩn bị nước tắm cho ta.
_________
Lạc Dao giả vờ đau bụng để bí mật quay lại chính điện.
Vừa tới nơi nàng thấy Hạ Vân bước ta.
Nàng ta nhìn dáo dác xung quanh, bô dạng lén lén lút lút.
Lạc Dao trốn vào góc khuất rồi âm thầm đi theo nàng ta.
Hạ Vân đi tới hoa viên tối tăm không một bóng người, Lạc Dao ẩn nắp ở khoảng cách khá xa, trời lại tối, nên nàng không thể nhìn rõ ai đang nói chuyện với nàng ta.
Tuy nhiên, hoa viên này rất yên ắng, nàng có thể nghe thấy được đoạn đối thoại của bọn họ.
- Đến bao giờ mới lấy được đây hả, tỷ tỷ của ngươi đã hoàn thành xong từ lâu rồi.
- Tối nay chắc chắn con sẽ lấy được, con đã chuốc cho huynh ấy say rồi.
" Thì ra là hai cha con họ đang bàn chuyện mờ