Nữ vương thấy Lạc Dao đang nằm trên giường, bà nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt rưng rưng, tay bà ấy vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt nàng.
Trong lúc bà ta đang xoay người Lạc Dao lại thì giọng nói của Huyễn Siêu vang lên.
- Bà đang làm gì với vương hậu tương lại vậy nữ vương, bà có quen nàng ấy sao?!
Nữ vương thu tay lại, đặt Lạc Dao nằm lại ngay ngắn, đắp chăn chỉnh chu.
Mặt bà ta trở lại thần sắc lạnh lùng, ngước mặt nói với hắn.
- Vương hậu?! Ha nực cười, theo ta nhớ lúc mới đến đây, ngươi đâu có mang theo nữ nhân nào đâu nhỉ?! Hay là ta già cả rồi nên nhớ nhầm, nếu vậy ta phải nhờ Hoàng thượng mời ngự quản sự đến kiểm chứng rồi.
Chỉ một câu nói của nữ vương đã làm cho Huyễn Siêu câm nín.
" Ngự quản sự ghi chép lại tất cả những người vào cung tham dự lễ Hoàng Yến, nếu để tra ra Lạc Lạc không phải đi cùng ta thì ta không thể đưa nàng ấy đi khỏi Hoàng triều, có khi nàng ấy lại còn bị bắt vì tội danh đột nhập cũng nên, phía Thái đô ta cũng sẽ bị nghi ngờ bao che kẻ đột nhập, nếu để xảy ra việc này thật sự rất khó ăn nói với phụ vương.
"
Vậy bà muốn thế nào đây.
Nữ vương cười nhẹ đáp lời hắn.
Ta muốn đưa cô nương này đến chỗ của ta.
Vẫn còn một câu hỏi bà chưa trả lời ta, bà quen nàng ấy sao?
Nữ vương lại quay sang nhìn Lạc Dao trả lời, ánh mắt trìu mến trả lời.
Cô nương này rất giống với một người quen cũ của ta.
Huyễn Siêu cười mỉa mai.
- Ha, tưởng thế nào, như vậy cũng không tính là quen biết, vậy chắc ta cũng sẽ nhờ Hoàng thượng mời ngự quản sự tới điều tra một chuyến rồi.
- Vậy tùy ngươi thôi, ngươi nên nhớ ta là người đứng đầu Thụy quốc, không như vương tử đây còn dưới một người.
Huyễn Siêu lại bị lợi nói của nữ vương chặn đứng, bà ta biết rõ điểm yếu của Huyễn Siêu chính là phụ vương của hắn, dù hắn có ngạo mạn cỡ nào thì trước mặt người đứng đầu Thái đô cũng sẽ ngoan ngoãn, nếu phụ vương hắn biết hắn bao che cho một người không rõ lai lịch đột