Đoàn người của Thái hậu cùng Uyển Linh tiếp tục hành trình lên chùa Quan Âm cầu phúc cho dân chúng.
Nửa tháng sau, đoàn người liền nhanh chóng lên đường trở về kinh thành.
Uyển Linh lưu luyến chào tạm biệt các sư cô trong chùa, sau đó nhìn ngắm cảnh vật bình yên trong chùa một lần nữa rồi mới rời đi.
Vài ngày sau, rốt cuộc bọn họ cũng đã tới nơi.
Kinh thành vẫn ồn ào, náo nhiệt như ngày nào.
Người người tấp nập đi lại trên đường cái, những chủ gánh hàng rong vẫn không ngừng nâng cao giọng gọi mời khách quan mua hàng.
Những quán xá ven đường vẫn nghi ngút khói trắng từ lò bếp nấu ăn.
Tất cả đã tạo nên một kinh thành xa hoa, phù phiếm.
Tới cửa cung, bọn họ liền xuống xe ngựa để tiếp tục di chuyển bằng kiệu.
Uyển Linh xuống trước, sau đó nhẹ nhàng đỡ thái hậu xuống.
Nhìn cánh cửa hoàng cung mở rộng trước mặt, Uyển Linh buông một tiếng thở dài.
Vậy là từ nay, nàng lại tiếp tục trở về với cuộc sống giả tạo trong chiếc lồng giam rộng lớn này.
Nếu nói điều nàng còn vương vấn nhất ở đây là gì? Nàng sẽ không chần chừ mà đáp thẳng, đó là Hiên nhi, người vừa là cháu trai vừa là nhi tử của nàng.
Hai người bước thẳng lên kiệu, trở về Hoà Thọ cung.
Hoàng thượng cùng các phi tần, nha hoàn, thái giám đã chờ đợi sẵn trước cửa.
Khi thấy kiệu của Thái hậu cùng hoàng hậu đi tới, các phi tử cùng những nha hoàn, thái giám kia liền nhanh chóng hành lễ.
Hoàng thượng ra vẻ vui mừng chạy lên trước, đỡ lấy Thái hậu, sau đó nhẹ nhàng hỏi han: “Mẫu hậu đi đường có mệt mỏi không?”
Thái hậu nhìn người nhi tử trước mặt, nghĩ tới cảnh Trọng Minh ở ngoài cung đang phải chịu khổ.
Trong tâm của bà liền có chút khổ sở.
Tuy nhiên, bà vẫn cố gắng nở ra một nụ cười, sau đó vỗ lấy mu bàn tay hắn: “Có Linh nhi ở bên chăm sóc, ai gia không sao.”
Cảm nhận được một chút xa cách từ thái hậu, trong tâm hoàng thượng có chút đau xót.
Nhưng rất nhanh hắn liền điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó nhìn qua bên cạnh Uyển Linh rồi nói: “Vất vả cho nàng rồi!”.
Uyển Linh cười cười đáp: “Bệ hạ đừng khách khí.”
Biết Uyển Linh đang rất nóng lòng muốn trở về Phượng Nghi cung để gặp lại đại hoàng tử.
Thái hậu liền ra lệnh: “Các ngươi cũng giải tán đi thôi, ai gia muốn nghỉ ngơi.”
Bà nhìn qua Uyển Linh rồi nhẹ nhàng nói: “Con cũng về tẩm cung nghỉ ngơi một chút, đi đường xa chắc cũng đã mệt mỏi lắm rồi.”
Uyển Linh mặc dù đang rất muốn rời đi, nhưng ngại hoàng thượng vẫn còn ở đây.
Nàng đành dùng ánh mắt quan ngại qua nhìn hắn.
Hiểu ý nàng, hoàng thượng đành mỉm cười rồi đề nghị: “Mẫu hậu nói đúng, để ta đưa nàng về Phượng Nghi cung nghỉ ngơi.”
Câu nói của hoàng thượng khiến Uyển Linh phải mở to hai con mắt ra nhìn.
Hắn đây là đang có ý gì? Nàng còn chưa đủ mệt hay sao mà giờ còn phải tiếp tục gồng gánh diễn trò trước mặt hắn.
Mặc dù là vô cùng không hài lòng trước hành động này của hoàng thượng, nhưng Uyển Linh vẫn phải làm ra vẻ vui mừng.
“Tạ bệ hạ quan tâm.”
Thái hậu ở bên nhìn Uyển Linh như vậy thì vẫn biết trong đầu nàng đang nghĩ gì, nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của nàng cùng hoàng thượng, bà căn bản không thể nào xen vào.
Nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu cứ như vậy mà ân ái, một vài người trong số các phi tần ghen tị đến đỏ cả mặt.
Chiếc khăn lụa trong tay cũng vì thế mà bị vò nát.
Lâm Ngọc Nhi thấy lòng hoàng thượng đã thay đổi, nàng đau lòng đến không thở nổi.
Nàng thầm hận, vì sao vị trí hoàng hậu ngay từ đầu không phải là của nàng?.
Khi xưa, chính miệng hoàng thượng là người đã hứa sẽ lập nàng làm hoàng hậu, nhưng bây giờ thì sao? Khi Lâm gia của nàng hết lòng vì ngôi vị của hắn mà dốc sức, thì hắn lại chọn người khác làm chủ lục cung.
Để người đó đè đầu cưỡi cổ nàng, bắt nạt nàng.
Nàng