"Phát ngốc cái gì đấy, đồ ăn sắp cháy rồi kìa". Ngay tại lúc Cố Úc Diễm đang miên man suy nghĩ để lộ nụ cười ngây ngô, thanh âm trong trẻo lạnh lùng quen thuộc vang lên từ phía sau, làm nàng lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng đổ đồ ăn trong nồi ra cái mâm ở bên cạnh, xong rồi mới chà xát tay xoay người hướng đến nữ nhân đang khoanh tay dựa tường, "Miểu Miểu, sao chị lại vào đây?"
"Ân, hừ". Thu cánh tay đứng thẳng lên, thấy nàng hướng đến chỗ mình, đôi mắt nhu lại nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, thẳng đến khi nàng tới trước mặt mình thì Tần Thanh Miểu mới đưa tay búng nhẹ trán nàng,"Vào xem em lại đang phát ngốc gì đấy".
"Ngô?". Quơ đầu, hơn hai ngày không thấy nữ nhân này, giờ phút này hận không thể trực tiếp kéo nàng vào ngực hảo hảo thân thiết một phen, Cố Úc Diễm có chút rục rịch, ngay cả ánh mắt cũng nóng lên, Tần Thanh Miểu đối với nàng vốn rất hiểu rõ chỉ mỉm cười, lướt qua bên người nàng, tới chỗ bếp lò bưng đồ ăn, "Không được xằng bậy".
Đây chính là nhà Cố Úc Diễm a, nếu hù sợ hai vị lão nhân gia, hai người bọn họ có lỗi rất lớn.
Quét mắt nhìn cửa phòng bếp, thấy ông bà ngoại không thể nhìn tới các nàng, Cố Úc Diễm bước tới phía trước vài bước, từ phía sau nhẹ nắm tay Tần Thanh Miểu, lấy tay nàng ra ra khỏi mâm thức ăn, sau đó mới vững vàng ôm lấy nàng, thanh âm nhẹ nhàng, "Nhưng mà, em nhớ chị".
Mày nhăn lại, có chút trách cứ nghiêng đầu liếc nàng một cái, nhưng không có nửa phần giãy giụa, Tần Thanh Miểu lẳng lặng mặc nàng ôm, sau một lúc lâu mới giật giật thân mình, "Được rồi, ông bà ngoại đang chờ chúng ta".
"Ân....". Nhu thuận đáp lời, buông nàng ra, Cố Úc Diễm cười cười, đưa tay bưng đồ ăn, không cho Tần Thanh Miểu hỗ trợ, "Để em được rồi".
Quét mắt qua nhà bếp hỗn độn, Tần Thanh Miểu trắng mắt liếc nàng một cái, trực tiếp đưa tay lấy đồ ăn trong tay nàng, không nhìn nàng mà đi thẳng về phía cửa, nhu tình thật vất vả mới có được một ít kia liền biến thành hư không, "Thu dọn đi, rồi ra dùng cơm".
Chớp chớp mắt, nhìn nữ nhân mặc áo sơ mi rồi xoắn tay áo lên, lại còn vấn tóc lên nữa, Cố Úc Diễm nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu lại hảo hảo thu thập nhà bếp một phen, rồi bưng nồi cơm đã chín ra gian nhà giữa, lại còn vừa đi vừa hát, thật giống như lúc trước chẳng hề có chút phiền muộn gì.
"Hắc hắc, để con xới cơm cho mọi người nha". Để nồi cơm sang bên cạnh, cầm muôi xới cớm, sau khi xới cho ông bà ngoại, nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng không hề nhìn mình, Cố Úc Diễm lén lút cầm muôi cơm xới thêm cơm rồi đè ép xuống, rồi lấy thêm cơm bỏ vào, sau đó mới cười hì hì để bát cơm đến trước mặt Tần Thanh Miểu, ngẩng đầu chống lại ánh mắt cười như không cười của Tần Thanh Miểu, hình như đã thấy hành động của nàng.
Thè lưỡi, cũng xới một bát cơm cho mình, thấy ông bà ngoại đã động đũa, Cố Úc Diễm cũng động đũa, trực tiếp gắp miếng thịt gà bỏ vào bát Tần Thanh Miểu nghĩ nghĩ, cảm thấy không được tốt cho lắm nên lập tức gắp cho ông bà ngoại, sau đó cũng không ngẩng đầu nhìn biểu tình của mấy người họ, cắm đầu vào bát cơm.
Ánh mắt nhu một mảnh, nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu động đũa, đầu tiền gắp đồ ăn bỏ vào bát hai vị lão nhân, cười dịu dàng với hai người, sau đó mới gắp để vào bát Cố Úc Diễm, thanh âm nhẹ nhàng, "Tại sao lại chỉ ăn cơm?"
Người này, lúc ở nhà cũng như thế này, rõ ràng làm một bàn đồ ăn thực lớn, nhưng từ đầu đến cuối chỉ mải miết ăn cơm trong bát, không hề quan tâm thức ăn, mấy lần gắp cũng đều bỏ vào bát của mình.
"Ngô". Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước kia, Cố Úc Diễm ngốc nghếch cười, gật gật đầu, cúi đầu ăn thức ăn mà Tần Thanh Miểu gắp cho mình, bộ dạng này lọt vào mắt hai lão nhân gia, cũng làm cho hai người liếc nhau rồi cười ra tiếng.
"Thanh Miểu a, thói quan này của nha đầu kia đúng là đổi không được". Theo lời nói của Tần Thanh Miểu, rõ ràng cái dạng này của Cố Úc Diễm không phải lần đầu tiên nhìn thấy, bà ngoại cười cười, "Hai mươi mấy năm rồi mà vẫn thế này a".
"Bà ngoại....". Hai má nóng lên, Cố Úc Diễm trộm nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nghiêm túc chờ bà ngoại nói tiếp, liền vội vàng gắp đồ ăn vào bát mọi người, "Ăn không nói ngủ không nói, ông ngoại nói".
"Đi". Tức giận trắng mắt liếc cháu ngoại một cái, bà ngoại lén nhìn bạn già ở bên cạnh giả bộ không nghe được gì, lại cười cười với Tần Thanh Miểu, "Trước đây a, điều kiện trong nhà không được khá lắm, mỗi bữa cơm mà có hai món ăn là đã cực xa xỉ rồi, đứa bé này từ lúc nhỏ, mỗi lần đều lấy cớ không thích dùng bữa, ăn cơm liền ôm cái bát, ôm cái bát lên rồi liều chết tống cơm không vào miệng.... Sau đó, cuộc sống cũng trở nên dễ chịu hơn, mà tật xấu này lại không bỏ được"
Nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nghiêng đầu nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhìn nàng một lát, khóe môi câu lên, lại gắp đồ ăn bỏ vào bát nàng, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Cố Úc Diễm đối diện với nàng vài giây rồi lại càng ngượng ngùng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, rõ ràng lúc ở nhà Tần Thanh Miểu cũng rất hay quở mắng và răn dạy nàng mấy lần về tật xấu này, nhưng vẫn không sửa được, hồm nay ở ngoài bị bà ngoại vạch trần, cảm giác có chút kì quái, đặc biệt chứng kiến được ánh mắt rõ ràng ôn nhu mang theo một ít thương tiếc của Tần Thanh Miểu, trong lòng ngứa lên, giống như bị cái gì gãi.
Không khí ấm áp thỏa mãn của bữa cơm trôi qua, sau khi ăn cơm xong thì Cố Úc Diễm một mực khuyên hai lão nhân trở về phòng sau đó lại nhấn Tần Thanh Miểu trở lại ghế không cho nàng chạm vào chén bát trên bàn, tự mình thu thập.
"Lá gan của em bây giờ thật sự là càng lúc càng lớn". Chống cằm nhìn thiên hạ đang bận rộn, ngữ khí thản nhiên của Tần Thanh Miểu nghe không ra cảm xúc,