Nhẹ tay phủ lên cái ót Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nghe lời nói ngốc nghếch của nàng, miệng lại cười tươi, ôm nàng không nói một lời.
"Miểu Miểu, chị không tức giận chứ?". Ôm nàng trong chốc lát, sau đó chợt nhớ đến buổi sáng gọi điện thoại nghe ngữ khí đè nén tức giận của nàng, Cố Úc Diễm ngồi thẳng lên, chớp chớp đôi con ngươi xinh đẹp, tay nắm chặt tay nàng, "Em thật sự không có cố ý, chỉ cảm thấy gần đây chị rất vội, muốn giúp chị".
"Em a....". Chăm chú nhìn nàng, thở dài, Tần Thanh Miểu đưa tay xoa gương mặt nàng, "Tôi nói dù thế nào em cũng không được nhúng tay, em lại không chịu nghe lời".
"Ngô, bởi vì em muốn giúp chị a". Không né tránh chút nào đối diện với Tần Thanh Miểu, vẻ mặt Cố Úc Diễm thật sự nghiêm túc, "Em mới không cần chị luôn luôn đứng phía trước gánh vác toàn bộ đâu".
Lắc đầu, Tần Thanh Miểu trước đây đều lãnh đạm ra lệnh cho nàng không được nhúng tay thế nhưng giờ phút này không có chút bất mãn nào, nhìn bộ dáng có chút vô tội muốn lấy lòng mình nhưng cố tình ở trong mắt mình như thế nào cũng thấy ngốc ngốc, trong lòng buồn cười một trận, thân mình nghiêng tới trước dâng một cái hôn nhợt nhạt ở khóe môi nàng, "Có khả năng sao?"
Thời khắc cánh môi thơm tho mềm mại dán sát vào khóe miệng mình, tim đập nhanh vài phần, Cố Úc Diễm lăng lăng nhìn Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng hôn một cái rồi dứt ra, cười nhìn mình, không hiểu sao đỏ mặt một trận, há mồm, muốn nói cái gì nhưng lại nói không nên lời, dứt khoát không nhiều lời nữa, trựa tiếp động thân mình áp nữ nhân đang ngồi kia lên giường, nắm tay nàng, lưỡi cạy cánh môi mềm mại ra chui vào, gắt gao quấn lấy lưỡi nàng, hôn triền miên.
Hai tay câu cổ Cố Úc DIễm, Tần Thanh Miểu nhắm mắt lại nghênh hợp nụ hôn này, thể xác và tinh thần thả lỏng hưởng thụ lấy cảm giác say đắm của tình yêu, nhận thấy được cái tay hư hỏng của người nào đó đặt lên lồng ngực mình, chỉ mở mắt ra ai oán trắng mắt liếc nàng một cái, nhưng vẫn chưa ngăn cản nàng.
Có chút hết hơi ngẩng đầu lên thở sâu một chút, nhìn thấy Tần Thanh Miểu cũng đang từ từ nhắm hai mắt, ngực phập phồng thở gấp, Cố Úc Diễm nhịn không được lại cúi đầu hôn mỗi chỗ một chút, mãi cho đến chỗ cổ áo sơ mi rộng mở, ở dưới cổ lưu lại lần lượt tửng dấu hôn, tay cũng đã để lên khóa thắt lưng chỗ eo nhỏ.
Thân mình dần di chuyển xuống dưới, răng nanh cắn mở nút áo sơ mi, cùng lúc tay cũng linh hoạt mở ra khóa kéo quần tây tinh xảo của Tần Thanh Miểu, lúc này cửa lại vang lên.
Thân mình cứng đờ, biết rõ cái nhà này trừ mình và Tần Thanh Miểu thì còn có ông bà ngoại, Cố Úc Diễm cắn cắn môi, cúi đầu nhìn nữ nhân mở mắt ra nhìn mình, rõ ràng từ cặp mắt chưa hoàn toàn mất lí trí của nàng thấy được ý tứ, cong miệng, đứng lên, chờ nàng sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn rồi mới đi qua mở cửa, nhìn thấy lão nhân ở bên ngoài, nhức đầu, "Bà ngoại, sao giờ này bà vẫn chưa ngủ a?"
Cố Úc Diễm từ trước cho đến nay đều rất yêu thương bà ngoại giờ phút này có chút buồn bực đứng trong cửa, nhìn nàng chằm chằm vài giây, thở dài, "Bà ngoại có chuyện cần nói với con và Tần tiểu thư".
Chợt nghe thế, vừa mới có ý định hỏi xong bà ngoại có chuyện gì rồi lập tức trở về phòng tiếp tục "Sự nghiệp", trong nháy mắt cứng đờ, hơi chột dạ nhìn lão nhân, há miệng thở dốc, nói không nên một câu, chỉ có thẻ lui thân mình về sau chờ bà ngoại vào phòng.
Tần Thanh Miểu ở trong phòng sớm đã sửa sang lại quần áo, nhưng đầu tóc có vẻ còn hơi hỗn độn, mà gương mặt bởi vì trải qua nụ hôn kịch liệt vừa rồi nên vẫn chưa trở lại bình thường, thấy bà ngoại vào cũng sững sờ, ngay sau đó khôi phục lại trạng thái bình tĩnh tự nhiên, đứng lên nhẹ giọng chào, "Bà ngoại".
Vẻ mặt bình tĩnh nhìn... Tần Thanh Miểu... Từ trên xuống dưới, lão nhân cũng không có lập tức mở miệng, mà kéo cái ghế ở bên cạnh qua ngồi xuống, lẳng lặng tự hỏi trong chốc lát mới nói, "Chuyện này, không thể để cho ông ngoại biết. Hiểu chưa, Tiểu Diễm".
Trên trán lập tức xuất hiện một mảnh mồ hôi lạnh, Cố Úc Diễm nhìn bà ngoại, rồi lại quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu cũng mang vẻ mặt đồng dạng, hướng đến chỗ bà hai bước, có chút lắp bắp, "Chuyện....chuyện gì a, bà ngoại...."
"Con còn muốn giả vờ ngây ngốc với bà ngoại nữa sao?" hai tay đặt ở trên đùi xoắn vào nhau, liếc mắt nhìn cháu ngoại chột dạ không yên một cái, rồi lại nhìn Tần Thanh Miểu đang nhăn mi nhưng coi như vẫn còn bình tĩnh, lão nhân âm thầm cảm khái ở trong lòng cháu ngoại này sao không thể bình tĩnh như người ta, thở dài nói, "Bà ngoại nuôi con nhiều năm như vậy, còn không thể nhìn ra tâm tư của tiểu nha đầu con ở trên người ai hay sao?"
"Bà.... Bà ngoại....". Cố Úc Diễm chậm chạp nhìn vẻ mặt "Không cần ngươi ngụy biện nữa" của bà ngoại, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại, tâm loạn như ma, tay bỗng dưng bị một bàn tay hơi lạnh lẽo nắm chặt, ngẩn ra rồi quay đầu nhìn nữ nhân không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh mình, mặc dù không nhìn tới ánh mắt của nàng, nhưng hành động ôn nhu này lập tức làm tâm an lại, cắn cắn môi quay về nắm cái tay kia, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào lão nhân, "Bà ngoại, con cùng Miểu Miểu... Bọn con...."
"Tiểu Diễm....". Nhẹ giọng kêu Cố Úc DIễm một câu, Tần Thanh Miểu không để nàng nói hết lời, mà đi lên phía trước ngăn trước người Cố Úc Diễm, "Bà ngoại, bà....có thể là hiểu lầm, con cùng Tiểu Diễm...."
"Miểu Miểu!". Chỉ nghe câu mở đầu liền biết Tần Thanh Miểu muốn nói cái gì, Cố Úc Diễm trực tiếp cắt đứt lời nàng, bước lên phía trước, cắn chặt răng,