Bầu trời thoáng đãng trong xanh, những hàng cây bên đường đón gió mà đứng. Một chiếc Ferrari đỏ chói lướt trên đường, người cầm lái mang một dáng dấp cao quý mà ưu nhã vô cùng. Làn tóc ngắn trên trán bay tạo cho người ta một cảm giác như bản thân người này giống như không tồn tại trong một thế giới chen lấn này. Gương mặt điềm tĩnh kia xem nhẹ mọi thứ.
Thư Giao có chút mờ mịt nhìn đường rồi lại ngó nhìn người bên cạnh đang bình thản lái xe. Cô không rõ tại sao bản thân lại đồng ý đi cùng Trí Hi. Mới sáng sớm khi cô cùng mẹ chuẩn bị làm thủ tục xuất viện, người này liền xuất hiện trước mặt cô còn nhiệt tình đưa cô cùng mẹ cô về nhà. Tuy vậy đến khi về đến nhà lại yêu cầu cô cùng anh đi ra ngoài. Mẹ cô lại rất vui vẻ đồng ý. Nhìn mặt mày bà hớn hở như trúng số độc đắc vậy. Thư Giao có cảm giác bản thân bị mẹ mình bán đi mà cũng không biết.
Từ khi lái xe, Trí Hi cũng không mở miệng nói câu nào. Con người này rất quái dị, tại sao trước mặt mẹ cô anh lại cười vui vẻ như vậy nhưng sau khi chỉ còn mình cô anh lại trầm mặc đến kì lạ.
Chiếc xe dừng lại tại một địa điểm. Thư Giao lúc này còn đang mơ màng thì lại nghe một tiếng nói dễ nghe vang lên bên tai:
- Đến rồi, em không định xuống xe à? Hơn nữa…
Thư Giao giật mình nhìn Trí Hi cô không biết tại sao tiếp xúc gần anh như vậy có cảm giác tim đập mạnh như ở cạnh Đại Vũ vậy.
- Sao ạ?
- Hơn nữa từ nãy đến giờ em vẫn nhìn tôi không chớp mắt, trên mặt tôi có chỗ nào không ổn à?
Trí Hi hơi nghiêng người về phía Thư Giao. Ở bên trong xe không hẹp nhưng cũng không rộng vì anh nghiêng người lại vô tình càng rút ngắn khoảng cách của anh cùng cô. Hai người rất dễ dàng cảm nhận được hơi thở của đối phương. Hai mắt Trí Hi hàm chứa ý cười.
Thư Giao nghe mình bị bắt quả tang nhìn trộm liền ngượng ngùng cười một tiếng, đưa tay đẩy gọng kính lại quay mặt nhìn ra bên ngoài rồi ra khỏi xe.
- Không có. Đến…đến rồi xuống xe thôi.
Trí Hi nhướng mày bật cười nhìn hành động chạy trốn của Thư Giao. Cô gái này đôi lúc có những biểu hiện hết sức đơn thuần. Anh cũng không chấp cô làm gì. Trí Hi cũng nhanh chóng xuống xe.
Hai người sóng vai đi bộ một lúc, Thư Giao vẫn đi theo Trí Hi cho đến khi trước mắt cô hiện ra một khu nhà cao chọc trời. Thư Giao sững sờ một lúc ngắm nhìn tòa nhà cao ngất đồ sộ kia, kiến trúc tinh xảo làm người ta lần đầu nhìn thấy không khỏi ngắm nhìn đánh giá nó. Trí Hi khẽ cười nhìn bộ dạng ngây ngốc của Thư Giao. Anh nắm tay cô đi theo một con đường khác hướng đến bờ sông dài. Bên bờ sông có rào bằng xích cùng hàng cây cảnh quang. Tòa nhà được xây quy mô, bên bờ sông cảnh quan như ẩn như hiện những cái bóng của tòa nhà trong làn nước trong.
Bờ sông Panorama!
Trong đầu Thư Giao chợt lóe lên ý nghĩ này. Cô có nghe nói đến dự án The Panorama nhưng cũng chưa từng đặt chân đến đây. Nơi đây được xem như một nơi ở cao cấp, mở ra một không gian sống xanh mà bao nhiêu người nghĩ đến. Hiện tại cô chính thức đặt chân bên bờ sông cảnh quan đối diện The Panorama có một cảm giác thoải mái cùng hưng phấn đến kì lạ. Lúc trước cô đặt chân đến hồ Bán Nguyệt nhưng cũng chưa thật sự quan sát kĩ từng ngóc ngách. Hiện tại cô lại biết khu căn hộ cao cấp này đối diện hồ Bán Nguyệt. Cô thật sự thích cảm giác đứng bên bờ sông như thế này. Thư Giao thả lỏng cơ thở mà dang tay nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng của buổi sớm cùng sự ẩm ướt mà dòng sông cảnh quan mang lại.
Trí Hi lẳng lặng đứng đó hai tay đút túi quần nhìn cô, nhìn mái tóc xoăn lượn đen huyền tung bay trong gió, nhìn người con gái ấy với một nụ cười trong sáng. Cô gái nhỏ nhắn trong bộ váy xanh nhạt tung bay như một thiên thần khiến lòng anh khẽ động.
- Em thích nơi này không?
Thư Giao vẫn không mở mắt mà nhẹ mỉm cười:
- Rất thích, nó đẹp như trong tranh vậy.
- Em thích sống ở nơi này không?
- Dĩ nhiên rồi ai mà chẳng thích sống ở một nơi thông thoáng xinh đẹp chứ.
Ánh mắt Trí Hi chợt lóe sáng. Thế nhưng Thư Giao hoàn toàn không để ý đến hàm ý trong câu nói của anh. Cô chỉ nghĩ rằng anh hỏi theo lẽ thường tình mà thôi. Một lúc lâu, Thư Giao mới mở mắt nhìn bờ sông rồi lại nhìn phía tòa chung cư cao cấp Panorama, trong mắt cô phát ra tia sáng dị thường. Cô rất muốn sở hữu một căn hộ nơi đây. Cô chợt nhìn sang bên cạnh, lúc này Trí Hi đã bước lên trước cô vài bước. Cô nhìn bóng lưng chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu bạc chỉnh tề đứng đó, nắng sớm tỏa ra vạn hào quang… Thư Giao giật mình, giấc mơ kia thật sự tái diễn.
- Em nhìn thấy mảnh đất đối diện không?
- Thấy, em nghe nói sẽ có một sân golf phải không?
- Đúng vậy, khu căn hộ cao cấp này sẽ được thiết kế một không gian sống hiện đại nhất trong lòng đô thị này.
Trí Hi quay lại nhìn cô đạm mạc cười rồi bước đi. Thư Giao cùng Trí Hi đi dạo bên bờ sông thật lâu. Hai người đi thẳng đến công viên giáp với bờ sông cảnh quan và nằm cạnh khu căn hộ. Công viên rộng lớn cây xanh thoáng đãng thật là một nơi lí tưởng để đi dạo, tập thể dục hay vui chơi ngoài trời hòa hợp cùng thiên nhiên. Một không gian sống xanh như thế há lại không để người ta mơ tưởng đến khi một cuộc sống bên ngoài đầy khói bụi cùng xô bồ như thế. Trí Hi đưa Thư Giao đi dạo thêm một lúc.
- Tôi đưa em vào bên trong tham quan nhé!
Thư Giao sững sờ một lúc nhợt nhạt cười:
- Không cần đâu. Dù sao em cũng sẽ không có cơ hội sống ở đây cho nên không cần thiết.
Trí Hi nhíu mày khó hiểu nhìn cô:
- Tại sao lại không có cơ hội? Em không phải nói rất thích ở đây sao? Dù sao cũng đến rồi đi xem một chút đi.
- Không cần. Cũng trễ rồi em muốn về, anh hôm nay không cần đi làm sao?
Thư Giao khó hiểu người này tại sao đối xử tốt với cô như vậy là xuất phát từ bản thân anh hay có liên quan đến Đại Vũ?
Trí Hi nhìn bộ dạng đề phòng của cô dành cho anh, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Anh cũng không đem cô đi bán cô sợ cái gì chứ? Dù sao anh cũng chỉ muốn cho cô thả lỏng đầu óc trước kì thi đại học mà thôi. Mà nơi đô thị này anh đi cũng không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều đi làm cũng không biết phải đưa cô đi đâu cho thoải mái. Vì anh có mua một căn hộ nơi này cho nên lúc này mới chợt nghĩ đến. Căn hộ ở đây anh mua nhưng cũng không chú ý cho lắm bởi vì anh thường xuyên không ở cố định. Đôi khi sẽ về nhà cũ hoặc nhà của Khương Hàn hiện tại. Nếu không anh lên Sơn La để quản lí vườn chè được quy hoạch với quy mô lớn trên đó. Do vậy lúc anh đưa ra quyết định mua căn hộ này là sau khi gặp Thư Giao. Nghĩ đến đây Trí Hi không khỏi cười nhạo bản thân, có phải cô sẽ là chủ nhân của căn hộ anh đã mua không?
Trí Hi nhìn biểu hiện kiên quyết từ chối cùng ánh mắt hoài nghi của cô cho nên chỉ thở dài một cái. Anh nghĩ vẫn là không nên dọa cô sợ đến nỗi chạy mất. Anh chắc cần rất nhiều thời gian để cô thích ứng cuộc sống của anh.
Trí Hi bật cười xoa đầu cô:
- Tôi không bán em đâu mà sợ, em rất đề phòng tôi thì phải. Thật ra…mà thôi để sau này em hẳn biết. Để tôi đưa em về.
Thư Giao cảm thấy đầu lưỡi bị đơ không biết nên nói gì. Tại sao cô chợt thấy ánh mắt anh ảm đạm xuống thế nhỉ? Chỉ là do cô không đồng ý cùng anh đi dạo thêm thôi hay vì một nguyên do khác?
- Này…em không có ý đó. Em…chỉ là cảm thấy không được thoải mái khi bước vào một nơi quá sang trọng như thế.
Trí Hi híp mắt cười:
- Không sao em có thể tập dần rồi sẽ quen. Sau này rất nhiều dịp em phải tiếp xúc những nơi như vậy.
- Sẽ quen? Nhiều dịp? Anh đang nói đến chuyện gì thế?
Trí Hi ho nhẹ một cái nói sang chuyện khác, cô gái này thật ra hơi ngốc anh đã nói đến như vậy vẫn không hiểu. Anh vẫn là cho qua đi.
- Tóm lại em có muốn vào đó không?
- Không cần.
- Được rồi vậy đi về, nếu em muốn xem thì lần sau chúng ta lại tới.
Lần sau chúng ta lại tới? Thư Giao rùng mình một cái với cụm từ này, cô nghe ra có một loại ý nghĩa thật đặc biệt. Cô đúng là rất thích nơi này nhưng mơ ước vẫn là mơ ước. Cô không muốn ước mơ nhỏ bé của cô bị bóp nát. Cô không dám vào xem vì cô sợ sự hoa lệ cùng sang trọng của quang cảnh cùng căn hộ bên trong làm cho chán nản.
Vì vậy hai người trở lại đường cũ mà đi về phía xe. Cho đến khi ngồi yên vị trên xe Thư Giao vẫn có chút mơ màng về câu nói của Trí Hi. Đột nhiên cô nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ cùng cảm giác lúc nãy hoàn toàn giống nhau. Đây là định mệnh sao? Chàng trai đứng bên bờ sông rốt cuộc vẫn không phải Đại Vũ mà là Trí Hi. Thoáng cái hình ảnh đêm qua chợt hiện lên trong tâm trí. Lúc cô nghe một nữ bác sĩ đến khuyên cô vào phòng bệnh nghỉ ngơi, cô nhìn thấy bóng lưng ai đó thấp thoáng nơi cuối hành lang rồi dần biến mất. Cô vẫn nghi hoặc là ảo giác hay là thật? Bóng lưng đó là của Đại Vũ hay của Trí Hi? Nếu như đã xuất hiện tại sao không đến gặp cô mà lặng lẽ rời đi như vậy?
- Em đang nghĩ gì mà ngẩn người thế?
Thư Giao giật mình nhìn sang Trí Hi đang lái xe, cô cười gượng một tiếng:
- Anh…tối hôm qua có xuất hiện trong bệnh viện không?
Ánh mắt Trí Hi thoáng dao động rồi biến mất. Anh cư nhiên để cô phát hiện. Chẳng qua anh muốn đến nhìn cô một chút rồi dặn một nữ bác sĩ khuyên cô đi nghỉ ngơi, đợi cô vào phòng anh mới bước khỏi bóng tối mà rời đi không nghĩ tới cô vẫn thấy. Thế nhưng anh không thể thừa nhận được.
- Không phải.
Thế nhưng Trí Hi thấy rõ nét căng thẳng trên gương mặt Thư Giao thả lỏng còn kéo ra một nụ cười mỉm.
- Vậy chắc là anh ấy rồi.
Anh đột nhiên hiểu người cô mong muốn thấy cũng không phải anh. Dù sao biết được chuyện này cũng có chút bị đả kích. Thật là ghen tị cùng hình tượng Đại Vũ. Bất quá anh sẽ để cô dần thích ứng với cuộc sống không có Đại Vũ.
- Em nghĩ đó là Vũ ca?
Thư Giao cúi đầu thấp xuống giống như thừa nhận mà giống như bị phát hiện mà ngượng ngùng.
- Có lẽ vậy.
Trí Hi chợt cảm thấy cần nói rõ một chút để cô hiểu. Trí Hi trở nên trầm mặc không nói nữa một đường nghiêm túc lái xe đưa Thư Giao trở về. Đến lúc cô muốn xuống xe, vẫn là một động tác giữ lại quen thuộc khiến Thư Giao rung động mà ngây ngốc nhìn anh.
- Em có thể nói cho tôi biết cảm giác em dành cho Vũ ca là gì không?
Thư Giao vừa giật mình vừa hoảng sợ. Tại sao anh lại hỏi như vậy, chuyện cô cùng Vũ ca thì cùng anh có liên quan gì.
- Có gì quan trọng sao?
- Đối với tôi nó rất quan trọng.
Trong ánh mắt anh có sự mong đợi đến kì lạ. Thư Giao không thể phân tích rõ ánh mắt của anh. Nhìn giống như là cảm xúc của anh rất phức tạp vừa giống như chờ mong mà cũng giống như không muốn biết.
- Hẳn là…thích.
Thích!
Chữ “thích” không ngừng