Ba ngày tiếp theo trôi qua trong bình lặng, khắp mọi ngõ nhỏ đường lớn của thành phố trở nên nhộn nhịp ồn ào hơn. Lí do khiến ở đất thành phố này trở nên đông vui như vậy chính là kì thi tuyển sinh đại học bắt đầu. Từ mấy ngày trước đã như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên thí sinh tham gia thi ngày đầu tiên cho nên càng đông đúc hơn. Đặc biệt trước những cổng trường của các trường đại học tổ chức thi tuyển, người người chen chúc nhau. Thí sinh dự thi đủ mọi tầng lớp, đủ mọi độ tuổi. Lại thêm phụ huynh đi trông coi con em dự thi vì thế tựa hồ nhà nhà đều kéo nhau ra đường khiến đường đầy một biển người thậm chí kẹt xe. Chạy xe cũng chỉ có thể nhúc nhích từng chút một.
Cũng may Thư Giao cùng Lan Thy chuẩn bị thật sớm để đến địa điểm thi. Cả Lan Thy, Thư Giao cùng Thiệu Dương không ai thi chung địa điểm với ai cả. Ba người thi ở ba nơi khác nhau vì vậy cũng có chút bất tiện, bọn họ không thể đi cùng nhau được.
Cái này cũng không có gì đáng nói, đáng nói là Thư Giao có một tài xế miễn phí mà mẹ cô nhờ vả. Mới sáng sớm, bà Hạnh đã vội vàng chuẩn bị cho cô một bữa sáng thịnh soạn còn căn dặn cô đủ thứ. Cô có thể cảm nhận mẹ cô còn căng thẳng hơn cả cô, bà còn muốn cùng đi với cô thế nhưng cô sợ bà mệt mỏi vì vậy cứ bảo bà ở nhà chờ tin tốt của cô.
Cái làm cô ngạc nhiên chính là người đến đưa cô đi thi cùng bộ dạng thường ngày cô gặp là hoàn toàn khác xa tựa như hai người khác nhau. Cô có thiếu chút thì nhìn không ra. Một chiếc xe Mercedes màu bạc sang trọng đậu trước cổng, cô còn tưởng là người nào đó xuất hiện nhưng lại khiến cô thất vọng càng lớn.
Cửa xe mở ra, một đôi giày thể thao trắng, kết hợp với chiếc quần kaki nâu làm nổi bật đôi chân thon dài cùng áo pull xanh nhạt tay dài, trên gương mặt chững chạc mà điển trai khẽ nở nụ cười. Thư Giao đứng đơ ra cười cứng đờ. Cô dùng đôi mắt hoài nghi nhìn người trước mặt. Lại thêm một người khiến cô vô cùng kinh ngạc.
- Lên xe đi, anh đưa em đi thi._giọng nói vẫn ôn hòa như vậy.
- Anh Quang?
Trác Quang nhíu mày nhìn Thư Giao. Cô gái trước mặt anh có một mái tóc đen huyền xỏa ngang vai. Thân hình nhỏ nhắn kết hợp hài hòa với chiếc áo sơ mi trắng kiểu cách đơn giản cùng quần jean chỉnh tề làm cô nhìn trưởng thành hơn thường ngày. Chỉ có điều chiếc kính trên mặt vẫn để lại một điểm khuyết trên gương mặt.
- Ừ, anh đến đưa em đi thi.
- Nhưng mà chiếc xe…
Cô rất hiếu kì chiếc xe của anh ở đâu ra đây? Cô chưa từng thấy anh đi chiếc xe này bao giờ. Anh luôn xuất hiện với một tư thế nghiêm nghị cùng chiếc xe phân khối lớn. Ngoại trừ lần đến Ngư Quán thì đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh có tư thế phoáng khoáng mà tao nhã như vậy. Có đôi khi mỗi lần nghĩ đến anh cô sẽ liên tưởng đến bộ cảnh phục uy nghiêm màu xanh lá.
- Em không cần để ý, nhanh lên sắp trễ giờ thi rồi.
Trác Quang không muốn giải thích nhiều. Thư Giao giống như nhận thấy suy nghĩ này của anh cho nên không cố hỏi nữa. Lúc này bà Hạnh đi ra nở một nụ cười hiền từ.
- Quang đến rồi à, làm phiền cháu đưa Thư Giao đến trường thi hộ cô nhé.
- Cô yên tâm, cháu nhất định đưa Thư Giao đến chỗ thi.
Bà Hạnh còn căn dặn Thư Giao thêm vài câu nữa, nhìn cô lên xe rồi khuất hẳn. Chiếc xe chạy nhanh trên đường để đến địa điểm thi. Khi đến nơi, Thư Giao hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, cô cảm giác rất căng thẳng. Dù cô rất tự tin với kiến thức mà mình học được nhưng khi đứng trước nơi mình sẽ trải qua cả mấy tiếng đồng hồ để làm bài thi thì quả không dễ dàng. Thư Giao nhìn biển người chật như nêm không khỏi cảm thán, số lượng thí sinh thật là đông đảo. Thư Giao vẫy tay chào Trác Quang để bước vào khu vực dự thi.
- Em vào thi đây ạ, cảm ơn anh!
- Không có gì, chúc em hoàn thành bài thi một cách xuất sắc.
- Em sẽ làm hết khả năng.
Thư Giao mỉm cười, nụ cười phảng phất tia sáng lung linh như nắng mai. Trác Quang cũng khẽ cười nhìn cô. Anh lặng đứng đó nhìn cô tự tin bước vào khu vực dự thi. Đôi môi anh vẽ nên một đường cong nhẹ giống như là thỏa mãn mà cũng giống như có chút thắng lợi. Bởi vì lúc sáng anh sợ anh lại đến chậm hơn người kia. Nhưng rất may không chậm. Thậm chí lúc anh rời khỏi con hẻm ấy có thấy một chiếc xe nhưng không chắc có phải người kia không.
Thư Giao ngồi vào vị trí của mình trong phòng thi. Cô nhìn tất cả thí sinh cùng phòng giống như có một loại áp lực đè nặng không thôi. Trên tay Thư Giao đang nắm chặt một vật. Cô cũng không nghĩ mình sẽ đem theo vật này bên người. Đây lại là một món quà từ Trí Hi. Thư Giao đột nhiên nhớ đến tình cảnh tối qua. Khoảng bảy giờ tối, lúc ấy cô vừa cùng mẹ dùng xong bữa tối Trí Hi đột nhiên xuất hiện trước cổng nhà cô. Cô thấy anh xuất hiện vừa kinh ngạc mà cũng có loại mừng rỡ kì lạ. Kể từ ngày cùng cô tỏ tình anh không có xuất hiện nữa cư nhiên trước ngày cô thi lại xuất hiện. Gương mặt anh phảng phất vẻ mệt mỏi, anh mỉm cười nhìn cô lại từ trong túi quần lấy ra một sợi dây bạc thả trước mặt cô. Sợi dây chợt sáng lên trong bóng tối, một mặt hình tròn đung đưa trước mặt cô. Lúc đó cô rất hoài nghi anh giở trò quỷ gì.
- Anh tại sao lại xuất hiện vào giờ này?
- Tôi đến chúc em thi tốt. Ngày mai tôi có cuộc họp quan trọng không thể đưa em đi thi được cho nên…tôi tặng vật này cho em.
Anh đưa sợi dây ra trước mặt cô. Thư Giao có chút do dự, cô muốn từ chối nhưng sợ anh đau lòng. Nếu không từ chối lại sợ anh nuôi hi vọng. Không đợi cô từ chối anh lại nói tiếp.
- Không cho phép từ chối.
Thư Giao nhăn mặt nhìn anh, người này sao mà bá đạo như vậy ngay cả tặng quà cũng là ép buộc. Lần trước cô trả đồ đã không thành công rồi lần này lại nhận của anh thêm món quà, cô lại chưa làm gì cho anh cả. Anh vì cô từng chịu thương tổn cô vẫn không quên. Thế nhưng…
- Được rồi em nhận là được chứ gì.
Trí Hi xoa đầu cô nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của cô lại bật cười:
- Thật ngoan!
Cô trợn mắt trắng dã nhìn động tác của anh. Thế nhưng cái điệu cười này thật quen. Trí Hi giống như là nhận ra bản thân có chút thất thố liền ho nhẹ một cái.
- Cái đó là đồng hồ em có thể mang theo vào phòng thi.
Cô chợt vỡ lẽ, người này cũng thật biết chọn quà. Cô nhìn anh bộ dạng mất tự nhiên liền cười trộm trong lòng. Trí Hi cũng có phản ứng như vậy. Được rồi cô thừa nhận, cô thích nhìn anh ở bộ dạng này hơn. Thay vì lần nào anh cũng dùng bộ mặt lạnh băng nhìn người thì bộ mặt này tốt hơn nhiều.
Cô vốn không nghĩ mình sẽ đem nó theo nhưng không hiểu sao, khi vào phòng thi nỗi sợ cùng căng thẳng lại thúc giục cô cầm lấy nó. Cô nhớ trước khi rời đi Trí Hi còn nói:
- Có nó sẽ giống như tôi cùng em vào phòng thi vậy.
Lúc đó cô cảm thấy rất buồn cười, người này muốn cô mang nó theo vào phòng thi cũng không cần phải dùng một câu nổi da gà như vậy chứ. Thư Giao để sợi dây trước mặt rồi bắt đầu tập trung làm bài thi. Vừa nhìn vào bài thi mắt cô tỏa sáng rồi nhìn vào sợi dây mỉm cười một cái giống như muốn nói tinh thần cô rất tốt. Tuy vậy không thể nhận thấy được trong đáy mắt cô còn có một mong đợi khác. Mong đợi người nào đó cũng xuất hiện nói với cô một câu khích lệ nhưng anh đã không xuất hiện.
“Đại Vũ anh giỏi lắm trốn cũng thật hay!”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Thư Giao vẫn tập trung làm bài. Cô cố chôn vùi nỗi thất vọng đó thật sâu trong lòng.
------------------------------------
Trong khi Thư Giao đang chiến đấu kịch liệt cùng bài thi thì tại phòng họp hội đồng quản trị của tập đoàn Vũ Đại, Trí Hi cũng đang lâm vào tình trạng căng thẳng cùng một số cổ đông và rắc rối của một vài dự án lớn.
- Dự án Dream House không thể tiếp tục kéo dài, khu dân cư kia cần phải giải tỏa._ Vũ Hoàng Đạt giọng nghiêm nghị nói chuyện.
Khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng tỏ ra sự hẹp hòi. Ánh mắt Hoàng Đạt sắc bén nhìn chằm chằm Trí Hi ngồi ở chính giữa bàn hội nghị. Trong lòng Hoàng Đạt không khỏi ghen tị chàng trai một thân tây trang màu bạc, cao ngạo lãnh mạc mà điển trai hơn người kia.
Một số người trung niên khác cũng có vẻ đồng tình cùng lời nói của Hoàng Đạt. Trí Hi nhếch môi cười lạnh lùng. Người này suy nghĩ cái gì anh còn không biết sao, dự án này vốn do anh dùng tiền cùng trí lực không nhỏ để đấu thầu cùng một số tập đoàn khác. Hơn nữa nó là một công trình đô thị lớn nên ai cũng muốn nhận, một khi dự án hoàn thành sẽ có một món lợi vô cùng lớn. Đừng nói là hoàn thành kể cả chưa hoàn thành, trong thời gian côn trình thi công không chừng bọn họ còn ăn xén ăn bớt, tự bỏ vào túi riêng cũng nên. Dự án này cũng đã được cơ quan nhà nước duyệt qua nếu không làm tốt thì cũng chẳng được yên.
Người thành công vượt qua mọi đối thủ lấy dự án này về tay chính là anh- Vũ Trí Hi. Cho nên ai cũng muốn nhìn xem anh sẽ xử lí một dự án lớn như vậy như thế nào. Một khi anh thất bại trong dự án này họ liền không khách khí tìm đủ mọi cách đạp anh xuống. Anh vẫn đang ở vị trí cao nhất tuy nhiên vật làm tin để giữ vững địa vị của anh trong gia tộc đã mất tích cách đây hơn mười năm rồi. Nếu anh không có vật này trong tay đến một ngày nào đó cũng sẽ bị người ta họp lực lại kéo anh xuống. Anh không tham lợi cũng không tham quyền thế chỉ là khi có địa vị cùng quyền lực anh mới có thể bảo vệ được người thân cùng theo đuổi một ước mơ nhỏ bé của mình- xây dựng một gia đình. Cũng như hiện tại anh