Màn đêm yên tĩnh, những ánh sao trên bầu trời đêm nhấp nháy ánh sáng.
Gió nhẹ nhàng thổi mang theo sự dịu dàng ve vuốt.
Đôi con ngươi đen của một chàng trai nhìn vào đêm đen như suy tư điều gì mà cũng như không có bất cứ ý nghĩ nào cả. Anh nhìn vào bầu trời đêm một cách vô định.
Trên bãi cỏ xanh bên bờ sông, trong mắt chàng trai lộ vẻ tiếc nuối. Tiếc nuối ột tình yêu đã qua, tiếc nuối cho tình yêu hồn nhiên trong sáng.
Bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện một người cũng học theo anh nằm dài trên bãi cỏ ngẩng mặt nhìn lên bầu trời.
- Sao? Chú em lại thất tình à?
Lâm Tường nghe giọng nói trêu chọc kia thì cười khổ một tiếng. Bộ dạng anh thật sự rất giống thất tình sao? Nhưng mà anh không chối cãi được, anh đúng là gặp phải chuyện như vậy.
- Bộ dạng tao tệ hại đến nỗi mày nhìn một cái liền nhận ra hả?
Khương Hàn khẽ thở dài, tại sao anh lại quen một thằng bạn si tình như vậy chứ. Đã qua mấy năm mà Lâm Tường chẳng thể quên mối tình kia.
- Bộ dạng của mày y hệt bốn năm về trước vậy. Nếu cảm thấy không quên được thì tránh xa đi không ai ép buộc mày phải chịu đựng như vậy cả.
Lâm Tường khẽ cười :
- Hàn, tao muốn thử lại một lần nữa. Tao không muốn để Thiệu My lấy anh Trí Hi để bị anh ấy lạnh nhạt.
Khương Hàn bật dậy nhìn chằm chằm Lâm Tường như người ngoài hành tinh vậy.
- Đầu óc mày có vấn đề à, bọn họ có hôn ước rồi mày không thay đổi được gì đâu. Có chăng mày chỉ nhận cho bản thân sự tổn thương mà thôi. Nếu bốn năm trước Thiệu My bỏ mày chọn anh trai tao thì không có khả năng thay đổi. Huống hồ hôn ước của bọn họ định ra vì lợi ích gia tộc nếu mày xen vào hậu quả không thể nào gánh nổi đâu.
Lâm Tường bình tĩnh nhìn vào màn đêm nhưng trong mắt lại lóe ra tia sáng kiên định.
- Anh Trí Hi hứa chỉ cần tao có thể làm Thiệu My yêu tao lần nữa, anh ấy sẽ tuyên bố từ hôn.
Khương Hàn kinh ngạc vạn phần :
- Mày nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ việc mày trở về giúp anh Trí Hi cũng không phải vì công việc?
- Tất nhiên, nếu không tại sao anh ấy lại chọn tao mà không chọn người khác? Trong thành phố có biết bao luật sư trẻ tuổi dày dạn kinh nghiệm trên thương trường tại sao anh ấy nhất định phải chọn tao chứ? Anh ấy chỉ là muốn tìm một cái cớ đúng đắn để từ hôn mà thôi. Chỉ cần cả Thiệu My và anh Trí Hi đều không đồng ý thì không ai ép buộc được. Mà tao có thể khơi lên ngọn lửa phản kháng của Thiệu My.
Khương Hàn im lặng cũng không biết nên nói gì. Có điều anh biết được từ khi quyết định trở về nước Trí Hi đã sẵn sàng chống lại ý kiến ông nội cũng đồng nghĩa thế lực mà Trí Hi tự gây dựng đã đủ mạnh. Khương Hàn có phần khiếp sợ với ý nghĩ này.
- Mày chắc rằng Thiệu My có thể vì mày mà làm một đứa con bất hiếu sao?
Nghe Khương Hàn hỏi, Lâm Tường hơi ngẩn ra một lúc. Vì chữ hiếu Thiệu My đã rời bỏ anh một lần liệu lần này có thể chọn anh không? Thật sự anh không nắm chắc chút nào cả. Thế nhưng anh vẫn muốn thử.
- Không có phần trăm nào chắc chắn cả nhưng tao vẫn sẽ thử.
- Mày biết sau khi mày cố gắng giành lấy nhưng không có kết quả sẽ nhận về bao nhiêu tổn thương không?
Trong giọng điệu Khương Hàn tựa hồ muốn cho Lâm Tường vài phát để tỉnh ngộ ra. Lâm Tường lại không để tâm tới giọng điệu trách móc của Khương Hàn. Anh lắc đầu lộ ra một nụ cười.
- Yêu mà sợ bị tổn thương sao?
Khương Hàn giống như bị điểm huyệt câm. Anh muốn khuyên Lâm Tường từ bỏ nhưng xem ra đó là chuyện không thể nào. Lâm Tường sẽ không bao giờ từ bỏ mối tình đó. Khương Hàn lại một lần nữa lấy tay gối đầu nằm cạnh Lâm Tường. Trong lòng Khương Hàn lại âm thầm thở dài, giọng nói phảng phất một tia bất lực.
- Hà cớ gì mày lại cứ chạy theo một tình yêu đã rồi mà không nhìn về phía trước đang có một người chờ đợi.
- Con trai không nhận được tình yêu cũng không sao, họ vẫn có thể chịu đựng nhưng con gái không nhận được tình yêu thì bọn họ lại tổn thương vô cùng. Tao không muốn ở cạnh một người mà tao không thể cho người ta tình yêu như vậy tàn nhẫn gấp trăm lần tao cự tuyệt tình cảm.
« Huống hồ…có lẽ cô ấy đã thôi đợi chờ. »
Ý nghĩ của Lâm Tường dĩ nhiên Khương Hàn không thể biết được :
- Mày đừng gạt tao nếu mày không có tình cảm với Lan Thy vì sao lúc trở về khi thấy Lan Thy vui đùa cùng Thiệu Dương mày tỏ ra khó chịu như vậy? Đó không phải là tình cảm mà anh trai dành cho em gái như mày từng nói.
Nghe giọng nói tỏ vẻ thấu hiểu của Khương Hàn, Lâm Tường rung động một lúc nhưng rồi cũng bình tĩnh trở lại.
- Đó chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Có lẽ trong một lúc tao khó chấp nhận Lan Thy quan tâm đến người khác ngoài tao. Dù sao đến giờ tao vẫn khẳng định đó không phải tình yêu mà là cảm giác muốn độc chiếm một sự quan tâm từ trước đến giờ vốn thuộc về mình mà thôi. Lan Thy cũng có ý nghĩ giống tao vậy. Cô ấy muốn mọi sự quan tâm của tao đều phải tập trung trên người cô ấy cho nên lúc biết tao yêu Thiệu My cô ấy mới kích động như vậy.
Khương Hàn bật cười:
- Cặp đôi thanh mai trúc mã hai người cũng thật lạ, muốn độc chiếm sự quan tâm của đối phương nhưng đó lại không phải tình yêu ai có thể tin được chứ? Mày không biết tình yêu là sự ích kỉ sao? Mà sự độc chiếm của hai người đã thể hiện sự ích kỉ trong đó.
Câu nói của Khương Hàn vang vọng trong đêm lại đánh thật sâu vào trong tâm Lâm Tường. Thật sự giống như lời Khương Hàn nói sao? Đột nhiên Lâm Tường cảm giác như mình đang dần đánh mất một thứ gì. Anh chợt nhớ đến ngày anh nhận được tin tức của Đằng Triết để đưa Lan Thy trở về từ biệt thự Đỗ Hoàng.
Lúc anh cùng ông Quân đến nơi thì đã thấy Lan Thy chạy ra rồi nhưng mà cô gái đó hướng Đằng Triết chạy tới. Lan Thy ôm lấy Đằng Triết tựa như một phao cứu sinh. Cả ông Quân cũng ngẩn người nhìn một màn này. Chính anh cũng bị hành động của Lan Thy làm cho bất ngờ. Anh không có cách nào lí giải cảm giác của mình lúc đó. Là một cảm giác mất mác mơ hồ không rõ ràng. Trong lòng cô gái đó anh bị đánh rớt rồi. Cảm giác này quanh quẩn thật lâu trong lòng anh không cách nào xóa đi được. Kể từ lúc cô nhờ anh giúp Đằng Triết tránh khỏi rắc rối kia thì anh biết lòng cô đã dao động. Anh biết tình cảm của cô không còn đặt trên người anh nữa, anh nên vui mừng cho cô mới đúng. Thế nhưng cảm giác lo lắng không tên cứ xua mãi không đi. Cảm giác sợ hãi khi trong mắt cô không còn anh nữa.
Lâm Tường khẽ nhắm mắt, anh cảm thấy bế tắc trong suy nghĩ của mình. Khương Hàn thấy Lâm Tường không trả lời lại càng chắc rằng suy đoán của bản thân là đúng.
- Thế nào tao nói đúng chứ? Rõ ràng tình cảm của mày đã nghiêng về Lan Thy rồi nhưng lại cố chấp không nhận thôi.
- Không có chuyện đó đâu. Tao chỉ đang lo Lan Thy có tình cảm với Đằng Triết có phải là chuyện tốt hay không thôi?
- Mày đã phủ nhận tình cảm mày dành cho Lan Thy thì còn muốn quan tâm đến việc cô ấy dành tình cảm cho ai làm quái gì. Không lẽ mày muốn người ta chờ đợi mày trong vô vọng à?
- Tao không phải có ý đó. Ý của tao là bối cảnh của Đằng Triết rất phức tạp hoàn toàn không thích hợp cho cuộc sống đầy màu hồng của Lan Thy.
- Tao thấy cũng không phải vấn đề gì lớn. Nếu mà Đằng Triết yêu Lan Thy thật lòng thì sẽ không để cuộc sống màu hồng của Lan Thy biến thành màu đen. Cho nên vấn đề nằm ở Đằng Triết.
Lâm Tường khẽ cười :
- Nói cũng phải.
Lâm Tường nhớ đến từng cử chỉ lẫn lời nói của Đằng Triết khi dặn dò anh đưa Lan Thy trở về. Dù không biết Lan Thy đã đặt bao nhiêu tình cảm vào Đằng Triết nhưng có một điều anh chắc chắn.
Đằng Triết yêu Lan Thy!
Nhưng rốt cuộc tình cảm đó sâu nặng bao nhiêu có đủ để vượt qua tất cả những đen tối trong cuộc sống phức tạp của Đằng Triết?
Cùng lúc này họ nghe được tiếng cười trên cây cầu. Khi nhìn đến hai người trên cầu họ vô cùng kinh ngạc.
Cũng trong cảnh đêm nhưng không yên tĩnh. Lan Thy lôi kéo Đằng Triết đi ra ngoài. Phải nói dạo này Đằng Triết không từ chối bất cứ cuộc gọi nào của Lan Thy. Đôi lúc Đằng Triết cảm thấy chỉ cần không nghe được tiếng nói của Lan Thy một ngày anh sẽ không quen. Thói quen thật đáng sợ.
Có khi anh còn bị Lạc Minh trêu ghẹo rằng cuộc gọi của Lan Thy còn quan trọng hơn cả cuộc gọi của Vũ ca.
- Anh Triết chúng ta đi vào quán đồ chiên phía trước đi.
Đằng Triết chỉ gật đầu không nói, cô muốn thế nào anh sẽ làm thế đó. Vừa ngồi vào bàn có một số người đưa mắt nhìn bọn họ nhưng rồi cũng rời mắt đi mà tập trung vào bàn luận chuyện của họ. Đây là một quán nhỏ khá sạch sẽ mà cái đáng nói đa số tầng lớp ở đây là học sinh, sinh viên. Có thể thấy ở đây cũng có rất nhiều cặp đôi trẻ tuổi. Phục vụ thấy khách vào theo lẽ thường đi ra chào hỏi.
- Hai anh chị muốn dùng gì? Ăn hay uống gì cứ gọi.
Lan Thy đưa mắt nhìn bảng thực đơn to trên tường bên trong quán. Cô lại đưa mắt nhìn Đằng Triết:
- Anh Triết muốn ăn gì?
Đằng Triết mỉm cười lắc đầu:
- Em thích gì cứ gọi.
Lan Thy nhìn cô phục vụ trẻ:
- Cho em một phần KFC và một phần khoai tây chiên, một ly trà sữa. Anh Triết uống gì?
- Một lon cô-ca.
- Hai anh chị chờ một chút sẽ có ngay.
Cô phục vụ mỉm cười rồi đi vào trong. Lan Thy chống cằm cười híp mắt nhìn Đằng Triết. Cô cảm thấy rất vui. Đằng Triết có phần lúng túng, anh chưa từng thấy ai như cô vậy tại sao một cô gái lại đi nhìn chằm chằm con trai như vậy. Anh biết cô gái này có bệnh háo sắc không nhẹ nhưng chưa từng nghĩ cô biểu hiện lộ liễu như vậy.
Đằng Triết quay mặt đi nơi khác không nhìn Lan Thy nữa:
- Em gọi anh ra có việc gì không phải chỉ để đi dạo chứ?
- Anh gấp gì chứ ăn xong em sẽ nói cho anh biết.
Hai người đợi thêm một lát thì thức ăn cũng mang ra. Lan Thy chớp mắt lấp lánh nhìn món ăn nóng hổi bốc mùi thơm nghi ngút trước mặt. Lan Thy cầm một cái đùi gà cười híp mắt chấm một miếng tương ớt rồi đưa đến bên miệng Đằng Triết.
- Anh Triết, ăn một miếng đi!
Đằng Triết kinh ngạc nhìn Lan Thy một lúc rồi lắc đầu cự tuyệt. Lan Thy nào dễ buông tha như vậy. Nhìn Lan Thy đưa đến trước mặt không ngừng bảo anh ăn, trong quán lại có một số người chăm chú nhìn hành động của bọn họ. Đằng Triết không còn cách nào khác là thỏa hiệp nhưng mà vẫn là chọn cách tự ăn.
- Hay là anh tự ăn được rồi?
- Anh cắn một miếng đi!
Lan Thy vẫn khăng khăng với ý định của mình. Đằng Triết nhìn cô chào thua. Cái đáng nói ở đây là anh vừa cắn xong một miếng, cô gái này cũng cắn một miệng ngay tại nơi anh vừa cắn. Đằng Triết nhìn một màn này mà muốn nghẹn, mặt anh đỏ bừng. Lan Thy lại hồn nhiên không hay biết. Đằng Triết uống một hớp cô-ca để lấy lại bình tĩnh. Lan Thy ăn một lúc thì để ý thấy nét mặt Đằng Triết nhăn nhó thì khó hiểu.
- Anh Triết đồ ăn không ngon à sao mặt anh khó coi vậy?
Đằng Triết cười gượng:
- Không có đồ ăn rất ngon.
Lan Thy cười cười không nói gì nữa. Đằng Triết trong lòng cười khổ, cô gái này không biết hành động vừa rồi vượt mức tình bạn bình thường hay sao? Dù lần trước bị cô ôm một lần nhưng lần đó vì lo lắng cho cô anh cũng không để ý nhiều như vậy nhưng lần này hành động của